THỨ SÁU TUẦN VI MÙA PHỤC SINH
Gio-an 16,20-23
Niềm Vui Của Các Môn Đệ
Cha M. Basilio Nguyễn Văn Phán, CĐTP
Tác giả tâm linh Jean Catoir trong cuốn sách của mình, tựa đề là: ‘Tận hưởng Chúa. Hướng dẫn tới Chiêm Niệm’ đã khẳng định: “Chúng ta đã được tạo ra cho hạnh phúc và chúng ta là tạo vật duy nhất có khả năng cười…” Giáo lý của Hội Thánh Công Giáo cũng dạy rằng, mục đích tối hậu của con người là sống hạnh phúc với Chúa ở đời này và cả ở đời sống vĩnh cửu mai sau. Để đạt được niềm vui và hạnh phúc trong Chúa chúng ta phải đào tạo mình để học hiểu về Ngài hơn. Vì ‘vô tri bất mộ,’ và nói như Thánh Tô-ma A-qui-nô, tận cùng của học biết về Thiên Chúa đó là chiêm niệm; được hiểu như là một niềm vui sướng trong sự thụ hưởng Thiên Chúa.
Cuộc sống của con người được đan xen bởi những nỗi buồn và niềm vui. Nhưng niềm vui bao giờ cũng bao la rộng lớn hơn nỗi buồn, ta thử nhắm mắt lại và hồi tưởng lại một ngày sống của mình thì thấy niềm vui nhiều hơn nỗi buồn rất nhiều. Nhưng oái oăm thay đa số người ta lại thích dừng lại ở những biến cố, những giây phút buồn phiền để gậm nhấm nó hơn là niềm vui. Có lẽ niềm vui là đương nhiên nên hóa ‘tầm thường’ còn nỗi buồn là cái gì hiếm hoi nên người ta thích lưu trữ nó thì phải! Ví dụ, một người cả đời vui vẻ với tôi, nhưng chỉ một lần nào đó lỡ lời, hoặc hành động làm cho tôi buồn thì dường như tôi không thể xóa nó khỏi tâm trí.
Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu nói với các môn đệ về nỗi buồn và niềm vui của các ngài. Nỗi buồn không thể tránh trong cuộc đời, nhưng nó không phải là chấm tận, mà dường như nó làm cho người ta ý thức hơn về niềm vui, hay làm cho niềm vui tăng gấp bội. Có lẽ suốt ba năm rong ruổi chia vui sẻ buồn với Thầy Giêsu, các môn đệ đã không bao giờ cảm được sự vui sướng như lúc gặp lại Thầy sau biến cố vượt qua. Vì các ông gặp lại vẫn con người Giêsu đó, nhưng đã thoát thai ra từ tận cùng của nỗi buồn là cái chết và bây giờ Ngài là Đấng Phục Sinh, là con người bất tử. Niềm vui vỡ òa và bao trùm tất cả đến độ Chúa Giêsu khẳng định: “Thầy sẽ gặp lại anh em và lòng anh em sẽ vui mừng; và niềm vui của anh em, không ai lấy mất được.” (c.22).
Một niềm vui nội tại, sâu thẳm đến độ người ta sẵn sàng bước lên giàn hỏa thiêu, hay nộp mình cho thú dữ ăn thịt, hoặc cùng chịu đóng đinh vào thập giá với Thầy, hay bị chặt đầu, bị thắt cổ cho chết, bị phanh thây thành trăm mảnh người ta vẫn không kêu ca. Và thậm chí có vị còn tiến ra pháp trường với lòng đầy vui sướng khi vừa đi vừa hát ca ngợi khen Thiên Chúa. Niềm vui ấy không giống như những niềm vui của thế gian ban tặng vì niềm vui ấy có tên gọi là “Giêsu Kitô Phục Sinh.” Vâng, Chúa Giêsu Phục Sinh chính là niềm vui bất tận của người tín hữu, không có gì thay thế được.
Ông tổ của chủ nghĩa vô thần đã cho rằng: “Tôn giáo chỉ là thứ thuốc phiện gây mê hoặc con người.” Phát biểu điều này, Kác-mác ám chỉ những người sống trong niềm tin tôn giáo chỉ là những con người yếu đuối, không dám chống lại các thế lực áp bức, nên tự ru ngủ mình bởi một thứ nhân đức chịu vậy, để vẽ ra một thứ phần thưởng, một niềm vui hạnh phúc ở đời sau. Nhưng kinh nghiệm cho thấy, từ những kẻ không có niềm tin, cho đến những kẻ theo đuổi chủ nghĩa hưởng thụ, hoặc những kẻ giầu có chạy theo tiền bạc, cũng như những người theo đuổi danh vọng và quyền lực. Tất cả đều không đạt được niềm vui tối hậu của đời mình, thậm chí còn rơi vào bất hạnh.
- Voltaire là một dạng người vô tín rõ rệt nhất. Đã để lại câu nói: “Tôi ước mình chưa bao giờ được sinh ”
- Lord Byron sống một cuộc sống tiện nghi thoải mái mà nhiều người mơ ước. Nhưng anh ta đã viết: “Loài côn trùng, gây thối mục và đau buồn là nỗi cô đơn của tôi.”
- Jay Gould, triệu phú người Mỹ, có rất nhiều tiền. Khi sắp chết, anh ta nói: “Tôi cho rằng tôi là người đàn ông khốn khổ nhất trên trái đất.”
- Lord Beaconsfield thật thú vị về những chia sẻ của ông về địa vị và danh tiếng. Ông viết: “Tuổi trẻ là một sai lầm; tuổi trưởng thành là một cuộc đấu tranh; tuổi già là một sự tiếc nuối.
– Alexander Đại Đế đã chinh phục thế giới được biết đến vào thời của ông. Sau các cuộc viễn chinh toàn thắng, ông đã bật khóc trong lều tạm của mình và nói: “không còn thế giới nào để chinh phục nữa.”
Điểm qua những nhân vật nổi tiếng này với những đại diện cho nhiều góc độ của những ước vọng và tham vọng của con người để thấy rằng tất cả đều đi vào ngõ cụt và đáng buồn khi họ lấy vật chất, hay cái tôi của mình làm trung tâm để phấn đấu. Vậy đâu là niềm vui thực sự được tìm thấy? Đối với chúng ta là những người có niềm tin vào Chúa Giêsu Kitô thì câu trả lời rất đơn giản, chỉ trong Chúa Kitô. Vâng, “Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi, hồn tôi mới được nghỉ ngơi yên hàn. Ơn cứu độ của tôi bởi Người mà đến” (Tv 62,2). Cũng trong Thánh vịnh 62 này, câu 6 lặp lại: “Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi, hồn tôi mới được nghỉ ngơi yên hàn. Vì hy vọng của tôi bởi Người mà đến.”
Cùng với Thánh Âu-gút-ti-nô chúng ta dâng lên Chúa lời cầu nguyện: “Lạy Chúa, Chúa đã tạo dựng nên con cho Chúa, nên hồn con vẫn còn thao thức cho tới khi nào được nghỉ yên trong Chúa.” Niềm hy vọng và ơn cứu độ của con chính là Chúa. Ngài là niềm vui không ai có thể lấy đi được của mỗi chúng con. Amen.