THỨ HAI TUẦN VI THƯỜNG NIÊN
I. ĐỌC TIN MỪNG: Mc 8,11-13
Những người Pha-ri-sêu kéo ra và bắt đầu tranh luận với Đức Giê-su, họ đòi Người một dấu lạ từ trời để thử Người. Người thở dài não nuột và nói: “Sao thế hệ này lại xin một dấu lạ? Tôi bảo thật cho các ông biết: thế hệ này sẽ không được một dấu lạ nào cả.” Rồi bỏ họ đó, Người lại xuống thuyền qua bờ bên kia.
II. SUY NIỆM
Bài Tin Mừng hôm nay kể chuyện nhóm biệt phái đòi dấu lạ để thử Chúa Giêsu, nhưng Người đã không chiều theo sở thích của họ, vì như vậy sẽ làm cho dân chúng hiểu sai về sứ vụ Thiên Sai của Người:
– Vấn đề phép lạ – dấu lạ.
Đành rằng trong công cuộc truyền giáo, Chúa ban cho một số chứng nhân của Người có khả năng làm một số phép lạ hay dấu lạ để minh chứng lời rao giảng và nâng đỡ niềm tin cho người nghe, nhưng phép lạ hay dấu lạ không là điểm chính yếu và đóng vai trò quyết định cho việc đón nhận Lời Thiên Chúa. Vì như thế sẽ tầm thường hoá niềm tin và hậu quả là sự hời hợt không có chiều sâu cũng như không có sự yêu mến đích thực. Thánh Phaolô từng dạy rằng, đã trông thấy rồi mới tin thì không còn là đức tin nữa, nói cách khác chỉ là sự bất đắc dĩ phải chấp nhận khi chuyện đã tỏ tường mà thôi. Thiên Chúa ban phép lạ hay dấu lạ là do lòng nhân hậu của Người và có giá trị trong chương trình cứu độ, chứ không chiều theo sở thích của con người đòi hỏi Người phải ban dấu lạ điềm thiêng.
Thật vậy, một đức tin trưởng thành không hệ tại ở dấu lạ, mà là kiên trì trong thử thách và sự trung tín bền vững vào Chúa. Đó mới là điều hữu ích cho linh hồn tín hữu.
– Sự cứng lòng và thử thách Thiên Chúa.
Xuyên suốt Tin Mừng, chúng ta thấy dân chúng luôn lũ lượt theo Chúa Giêsu để nghe rao giảng và được chữa lành. Dân trầm trồ thán phục và ca tụng kỳ công của Thiên Chúa. Nhưng cứ hễ có sự xuất hiện của nhóm biệt phái là xảy ra những tranh luận, vì ý đồ của họ không phải là tìm kiếm Chân Lý mà là ganh ghét tìm cách bắt bẻ lời rao giảng và công việc của Chúa Giêsu làm. Mặc dù Chúa Giêsu đã làm biết bao phép lạ chữa lành bệnh tật và xua trừ ma quỷ vượt quá mọi khả năng tự nhiên và khoa học, nhưng họ vẫn cứng lòng không tin, lại còn đòi một dấu lạ từ trời. Hành động của họ đã làm Chúa Giêsu ngao ngán thở dài vì thế hệ gian tà chai đá của họ.
Thực ra, từ thời Cựu Ước, dân Do-thái vẫn luôn có thái độ thách thức Thiên Chúa, dù họ đã chứng kiến bao dấu lạ điềm thiêng Thiên Chúa làm từ khi Xuất Ai Cập cũng như hành trình 40 năm trong sa mạc, đến cả Môisê cũng phải thốt lên trước mặt Chúa rằng, ông đang phải lãnh đạo một dân cứng đầu cứng cổ, và Chúa cũng đã phán rằng: “Tổ phụ các ngươi đã từng thách thức và dám thử thách Ta, dù đã thấy những việc Ta làm. Suốt bốn mươi năm, dòng giống này làm Ta chán ngán, Ta đã nói: Đây là dân tâm hồn lầm lạc” (Tv 95,9-10).
Đó cũng là thực trạng của nhiều người trong chúng ta ngày hôm nay, trước lời mời gọi của Chúa hằng ngày trong Thánh Lễ, chứng kiến bao kỳ công Chúa làm qua vũ trụ thiên nhiên và qua những dấu chỉ của thời đại… vẫn cứng lòng thờ ơ không hối cải ăn năn.
Lạy Chúa Giêsu, niềm tin đích thực không dựa trên những điềm thiêng dấu lạ, nhưng hệ tại ở lòng yêu mến. Xin cho chúng con luôn tin chắc chắn rằng Chúa hiện hữu và hiện diện mọi nơi trong các bí tích, trong Lời Chúa, trong thiên nhiên, trong các dấu chỉ của thời đại và trong đời sống hằng ngày, để chúng con thêm can trường và yêu mến Chúa hơn. Amen
THỨ BA TUẦN VI THƯỜNG NIÊN
I. ĐỌC TIN MỪNG: Mc 8,14-21
Các môn đệ quên đem bánh theo; trên thuyền, các ông chỉ có một chiếc bánh. Người răn bảo các ông: “Anh em phải coi chừng, phải đề phòng men Pha-ri-sêu và men Hê-rô-đê! ” Và các ông bàn tán với nhau về chuyện các ông không có bánh. Biết thế, Người nói với các ông: “Sao anh em lại bàn tán về chuyện anh em không có bánh? Anh em chưa hiểu chưa thấu sao? Lòng anh em ngu muội thế! Anh em có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe ư? Anh em không nhớ sao: khi Thầy bẻ năm chiếc bánh cho năm ngàn người ăn, anh em đã thu lại được bao nhiêu thúng đầy mẩu bánh? ” Các ông đáp: “Thưa được mười hai.” “Và khi Thầy bẻ bảy chiếc bánh cho bốn ngàn người ăn, anh em đã thu lại được bao nhiêu giỏ đầy mẩu bánh? ” Các ông nói: “Thưa được bảy.” Người bảo các ông: “Anh em chưa hiểu ư? “
II. SUY NIỆM
Hôm nay, sau phép lạ hoá bánh ra nhiều, cùng với việc từ chối tranh luận với nhóm biệt phái về dấu lạ, Chúa Giêsu bảo các môn đệ mau chèo thuyền qua bên kia bờ biển hồ Galile hướng Betsaiđa. Người dùng những phút rảnh rỗi riêng tư để trắc nghiệm niềm tin đồ đệ về những phép lạ Người đã thực hiện, đặc biệt là phép lạ hóa bánh ra nhiều.
Tiếc là các môn đệ không hiểu cách nói bóng bẩy của người về “men”, lòng các ông nặng nề bận tâm lo chuyện bánh ăn vật chất, mà quên đi sự tín thác vào Thầy.
Đành rằng hai vấn đề cốt yếu cho sự sống thể xác con người vẫn là lo cái ăn và lo cho chỗ đứng của mình, nhưng Chúa Giêsu đòi hỏi những người theo Người cần có một thái độ xác tín vào phó thác vào Người hơn. Chính vì vậy mà Người không ngần ngại quở trách các môn đệ. Tin Mừng tường thuật hai lần Chúa Giêsu quở trách các môn đệ đều liên quan đến chuyện cái ăn và chỗ đứng. Chúa Giêsu từng quở trách khi các ông lo cãi nhau ai là người lớn nhất, Chúa càng quở trách các ông nặng nề hơn khi các ông cứ lo chuyện không mang bánh theo, dù trước đó đã được chứng kiến hai lần Chúa hoá bánh:
“Sao anh em lại bàn tán về chuyện anh em không có bánh? Anh em chưa hiểu chưa thấu sao? Lòng anh em ngu muội thế! Anh em có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe ư? (Mc 8,17-18).
Đó cũng chính là điều mà Chúa cảnh giác các môn đệ đừng để bị nhiễm theo thói giả hình của Biệt Phái và nhóm Hêrôđê. Khi cảnh giác các môn đệ phải tránh men của Biệt Phái và men của Hêrôđê, Chúa Giêsu còn có ý ám chỉ đến sự mù quáng và những thành kiến của họ, chúng như men – là chất xúc tác làm hư hoại những ai để cho mình lây nhiễm thói kiêu căng, ham hố trục lợi cho mình. Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ hãy ra khỏi những bận tâm vật chất ấy để hiểu được ý nghĩa các phép lạ, vượt lên những bận tâm vật chất để đi vào chiều sâu sứ điệp của Người. Ðiều đó cũng có nghĩa là tin vào quyền năng Chúa và hoàn toàn phó thác cho Người.
Như vậy, qua những gì Chúa Giêsu dạy các môn đệ, sứ điệp căn bản mà Tin Mừng ngày hôm nay gửi đến cho chúng ta là phải vượt lên trên những lo toan vật chất cách thái quá mà lấn át hết cả đời sống tâm linh, như cây non bị bụi gai bóp nghẹt. Đồng thời tránh bị lây nhiễm thói đời giả dối và tranh dành ảnh hưởng như Biệt Phái mà hại đến tha nhân.
Lạy Chúa, xin cho mọi người chúng con hôm naybiết dùng “men Tin Mừng” là đời sống yêu thương bác ái để làm cho “khối bột” gia đình – cộng đoàn và nhân loại được tràn dậy Tình Chúa tình người. Amen.
THỨ TƯ TUẦN VI THƯỜNG NIÊN
I. ĐỌC TIN MỪNG: Mc 8,22-26
Đức Giê-su và các môn đệ đến Bết-xai-đa. Người ta dẫn một người mù đến và nài xin Đức Giê-su sờ vào anh ta. Người cầm lấy tay anh mù, đưa ra khỏi làng, rồi nhổ nước miếng vào mắt anh, đặt tay trên anh và hỏi: “Anh có thấy gì không? ” Anh ngước mắt lên và thưa: “Tôi thấy người ta, trông họ như cây cối, họ đi đi lại lại.” Rồi Người lại đặt tay trên mắt anh, anh trông rõ và khỏi hẳn; anh thấy tỏ tường mọi sự. Người cho anh về nhà và dặn: “Anh đừng có vào làng.”
II. SUY NIỆM
Bài Tin Mừng nay kể chuyện dân chúng dẫn đến cho Chúa Giêsu một anh mù và anh ta đã được Chúa Giêsu đặt tay chữa lành. Tuy nhiên, các thức chữa bệnh của Chúa Giêsu hôm nay hầu như khác với những lần trước đó, khi Người không đòi bệnh nhân có sự khao khát được chữa lành, phải xin hay phải tuyên xưng lòng tin, và cách chữa bệnh của Người cũng có vẻ khó khăn hơn.
Có thể nói, trong việc chữa lành này mang thêm một ý nghĩa mới, khi nói lên việc Thiên Chúa luôn đi bước trước để cứu độ con người, nhưng con người cũng khó đón nhận ơn Chúa hơn khi thiếu đi sự tuyên xưng niềm tin.
– Tình trạng của người mù.
Khác với các bệnh nhân khác, họ ao ước được gặp Chúa Giêsu,vượt qua mọi rào cản để chạy đến với Chúa Giêsu, tha thiết cầu xin Người chữa lành… Còn anh mù trong bài Tin Mừng hôm nay, anh được người ta đưa đến, anh không khao khát tìm kiếm, không quỳ lạy cầu xin, không tuyên xưng niềm tin vào Đấng có thể chữa lành bệnh cho anh.
Nghĩa là anh như một người đã an phận trong kiếp mù tối, không còn tin vào ai có thể chữa lành cho mình được nữa: an phận, buông xuôi và dửng dưng dù mọi người xung quanh đem anh đến với Chúa và nói cho anh biết có Chúa Giêsu sẽ chữa lành. Hôm nay thật may mắn cho anh là qua lời cầu xin của người khác với Chúa Giêsu, và Chúa Giêsu đã cảm thông đến nỗi khổ cực của anh mà đi bước trước để chữa bệnh cho anh.
Đó cũng là tình trạng của nhiều tâm hồn, đã lâu chìm đắm trong tội, an phận với kiếp sống của mình, không còn sự khao khát được đón nhận ánh sáng Tin Mừng để được biến đổi, không đủ can đảm để cầu nguyện với Chúa dù Chúa vẫn đi qua bên cuộc đời.
Trong sự tương giao với tội nhân, những người này rất cần đến lời cầu nguyện của mọi Kitô hữu, đem họ đến với Chúa và Chúa mở mắt tâm hồn cho họ, đưa họ ra khỏi kiếp sống lầm than trong tội lỗi và bong tối tử thần.
– Xin Chúa mở mắt tâm hồn.
Chúa Giêsu kéo anh mù riêng ra, phun nước vào mắt và hỏi anh: “Anh thấy gì không?” Anh mù đáp: “tôi thấy người ta như những cây cối đi lại”. Rồi Người lại đặt tay trên mắt anh, anh trông rõ và khỏi hẳn; anh thấy tỏ tường mọi sự.
Nghe qua tường thật, chúng ta thấy có vẻ như Chúa Giêsu gặp khó khăn hơn khi chữa bệnh cho anh mù này, khi lần đầu phải phun nước miếng vào mắt anh ta mà anh vẫn còn lờ mờ, cho đến lần hai Người đặt tay lên mắt anh thì anh mới thấy rõ.
Thiết nghĩ, cách chữa bệnh mang tính biểu tượng, với dấu hiệu khả giác, người ta chỉ thấy mọi sự cách lờ mờ và khiếm diện, cho đến khi nhìn qua bàn tay của kỳ công Chúa, người ta mới thấy được sự thật toàn diện. Bởi khi thiếu đức tin thì người ta nhìn đời và nhìn người đầy giả dối và tiêu cực và nhìn đời người sẽ kết thúc như cỏ cây.
Cử chỉ đặt tay nói lên một sự “đụng chạm” của Thiên Chúa với con người và là hành động trao ban Thánh Thần là Thần Khí soi sáng con người.
Hình ảnh anh mù hôm nay cũng phản ảnh thực trạng của không ít người trong chúng ta, khi nhìn cò ra quạ, nhìn mọi sự dưới cái nhìn thành kiến và suy nghĩ cục bộ của mình, để rồi nhìn mọi sự đầy tiêu cực và giả dối. Vì thế, chúng ta cùng cầu xin Chúa cho con mắt tâm hồn chúng ta nên sáng, để luôn thấy được mọi kỳ công tốt đẹp Chúa thực hiện hằng ngày qua tha nhân và qua cuộc đời.
Lạy Chúa Giêsu, xin Chúa đến và chữa lành đôi mắt tâm hồn còn mù tối nơi chúng con. Và xin cũng cho chúng con khi được ánh sáng Chúa soi dẫn, thì cũng biết cộng tác với Chúa mà hoán cải những tội nhân lầm lạc trở về. Amen.
THỨ NĂM TUẦN VI THƯỜNG NIÊN
ĐỌC TIN MỪNG: Mc 8,27-33
Đức Giê-su và các môn đệ của Người đi tới các làng xã vùng Xê-da-rê Phi-líp-phê. Dọc đường, Người hỏi các môn đệ: “Người ta nói Thầy là ai? ” Các ông đáp: “Họ bảo Thầy là ông Gio-an Tẩy Giả, có kẻ thì bảo là ông Ê-li-a, kẻ khác lại cho là một ngôn sứ nào đó.” Người lại hỏi các ông: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai? ” Ông Phê-rô trả lời: “Thầy là Đấng Ki-tô.” Đức Giê-su liền cấm ngặt các ông không được nói với ai về Người.
Rồi Người bắt đầu dạy cho các ông biết Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết và sau ba ngày, sống lại. Người nói rõ điều đó, không úp mở. Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người. Nhưng khi Đức Giê-su quay lại, nhìn thấy các môn đệ, Người trách ông Phê-rô: “Xa-tan! lui lại đàng sau Thầy! Vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.”
II. SUY NIỆM
Bài Tin Mừng hôm nay là một chấn vấn cho niềm tin của mọi người, qua việc Chúa chất vấn các môn đệ gọi Người là ai? Câu trả lời cho thấy sự hiểu biết khiếm khuyết của người ngoài và xác định cách sống niềm tin của Kitô hữu chúng ta:
+ Khuôn mặt của Chúa Giêsu diễn tả mọi nét mặt của nhân loại.
Những ghi nhận của mọi người về Chúa Giêsu thật ra không phải là sai, nhưng chưa đủ, mà chỉ nói lên được một khía cạnh trong sự tròn đầy của khuôn mặt Đức Giêsu là Chúa:
– Là Êlia (một ngôn sứ quyền năng, làm phép lạ…)
– Là Giêrêmia (một ngôn sứ bị bắt bớ và đầy đau khổ)
– Là Gioan Tẩy Giả (rao giảng sự sám hối và sống khắc khổ)
– Là một ngôn sứ nào đó (đời sống chứng nhân và rao giảng).
Câu trả lời do mặc khải của Chúa Cha cho Phêrô là Đức Giêsu là Con Thiên Chúa, vâng, Con Thiên Chúa này bao gồm trọn vẹn mọi hình ảnh trên, có thể tóm kết một Đức Giêsu Kitô Tử Nạn và Phục Sinh.
+ Còn anh em gọi Thầy là ai?
“Thầy là Đấng Kitô”. Phải, chúng ta tuyên xưng một Đức Giêsu là Đấng được xức dầu (Christo) và là Chúa, nghĩa là Đức Giêsu quyền phép chữa lành bệnh tật và uy thế trước thế quyền (Êlia), một Chúa Giêsu đau khổ nơi người bất hạnh (Giêrêmia), một Đức Giêsu rao giảng ơn sám hối (Gioan TG), một Đức Giêsu chứng nhân và rao giảng (các ngôn sứ)…
Hôm nay Chúa chất vấn từng người: “Này anh, này em, này bạn, các anh chị gọi Tôi là ai”? Chúng ta ai cũng phải có câu trả lời thật cho chính mình. Chúng ta có còn tuyên xưng Chúa là Chúa trong cuộc đời chúng ta nữa không? hay là chỉ tuyên xưng ông thần tài…? Sự tuyên xưng đó được cụ thể bằng việc bước theo con đường thánh giá mà Chúa Giêsu đã đi, như Người đã báo trước cho các môn đệ.
+ Ngăn cản việc thực hiện ý Chúa là hành động của Satan.
Trong Tin Mừng, chúng ta ít gặp Chúa Giêsu mắng các môn đệ, nhưng trong đoạn tường thuật này, Chúa đã mắng Phêrô cách hết sức nặng nề, ngang với việc Người từng mắng Tên Cám Dỗ (Satan) trong sa mạc (x. Mt 4,8-9). Cũng giống như hành động của Tên Cám Dỗ, Chúa mắng Phêrô vì ông đã ngăn cản Ngài thực hiện ý Chúa Cha là chịu Tử Nạn để cứu độ.
Dù trước đó, Phêrô đáng được điểm 10, nhưng sau đó lại vị điểm 0. Phêrô đáng khen vì tuyên xưng đúng bản tính và sứ vụ của Chúa Giêsu, nhưng lại bị chê là thoái thác tìm cách trốn tránh sự khó khăn trong Ý Chúa định. Chúng ta cũng thế, đi đạo và giữ đạo chỉ khi vui, nhưng khi gặp thử thách thất bại thì dễ phàn nàn trách mình thoái lui.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết tuyên xưng Ngài là Chúa của cuộc đời mỗi người chúng con, được cụ thể bằng sự phó thác và chấp nhận hy sinh, sẵn sàng và vui lòng đón nhận thử thách vì Chúa, hầu cộng tác với Chúa cứu độ các linh hồn. Amen.
THỨ SÁU TUẦN VI THƯỜNG NIÊN
I. ĐỌC TIN MỪNG: Mc 8,34-9,1
Rồi Đức Giê-su gọi đám đông cùng với các môn đệ lại. Người nói với họ rằng: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy. Vì được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì người ta nào có lợi gì? Quả thật, người ta lấy gì mà đổi lại mạng sống mình? Giữa thế hệ ngoại tình và tội lỗi này, ai hổ thẹn vì tôi và những lời tôi dạy, thì Con Người cũng sẽ hổ thẹn vì kẻ ấy, khi Người ngự đến cùng với các thánh thiên thần, trong vinh quang của Cha Người.”
Đức Giê-su còn nói với họ: “Tôi bảo thật các người: trong số những người có mặt ở đây, có những kẻ sẽ không phải nếm sự chết, trước khi thấy Triều Đại Thiên Chúa đến, đầy uy lực.”
II. SUY NIỆM
“Qua Thập Giá mới vào được Vinh Quang”. Đó là chân lý bất biến mà bài Tin Mừng hôm nay chỉ cho chúng ta cách thực hiện qua từng bước: Từ bỏ, vác thập giá và tuyên xưng danh Chúa:
1. Từ bỏ chính mình.
Ở đây, Chúa Giêsu nói rõ là “bỏ mình”. Bỏ mình tức là bỏ chính cái tôi của mình, đó là sự từ bỏ khó khăn nhất. Alexande từng nói: “Thắng được vạn quân còn dễ hơn là thắng được chính mình”. Cái tôi chính là cá tính của mỗi người, vốn dễ kiêu ngạo muốn trên mọi người, muốn thể hiện chính mình, muốn người khác theo ý mình; chứ không dễ gì khiêm tốn và phục vụ tha nhân. Nhưng đó lại là điều kiện của “thập giá”, bởi thập giá được làm bằng chất liệu khiêm tốn và phục vụ.
Bước theo Chúa mà với đầy dẫy những thứ cồng kềng vướng bận thì khó mà theo sát và theo kịp Ngài được. Cụ thể, việc chúng ta giữ đạo mà vẫn phải bon chen và ham mê công việc lấn át hết thời giờ cho Chúa, để không còn giờ để đọc kinh chung, để không đủ sức khoẻ đi tham dự lễ, để đến được nhà thờ thì chỉ còn ngủ…
Thật ra, bỏ những thứ bên ngoài đã khó, nhưng bỏ mình, tức là bỏ đi cái tôi của mình còn khó biết bao.
2. Vác thập giá mình theo Chúa Giêsu.
Chúa bảo chúng ta vác thập giá mình chứ không buộc vác giùm ai. Vác thập giá của mình, chính là việc chu toàn bổn phận công dân, bổn phận đối với Chúa và Giáo Hội trong đấng bậc mình. Vui nhận những trái ý nghịch lòng làm của lễ dâng Chúa. Đường thập giá thực ra không có gì xa thực tế, nhưng đúng với cả nghĩa tôn giáo lẫn xã hội. Thật vậy, có ai đạt được vinh quang mà không khổ luyện, muốn thi đậu phải miệt mài đèn sách, muốn chiến thắng trong các cuộc thi phải đòi hỏi khổ luyện… và đặc biệt, muốn hưởng phúc Nước Trời phải biết hy sinh và chịu thử thách.
Ngày nay, có những cách bách hại rất tinh vi và thâm hiểm của chế độ, của chính thể, của những thứ văn hoá thời đại… Vì thế, đòi hỏi chúng ta phải chết đi mỗi ngày vì những thứ bách hại đó, nghĩa là hi sinh vâng phục theo sự hướng dẫn của Giáo Hội mà giữ lễ luật Chúa.
Con đường theo Chúa, đời sống đạo cần một sự dấn thân, phải vác lấy thập giá, Thập giá đó là những khó khăn, những trái ý nghịch lòng… Thập giá đó là việc tuân giữ lề luật Chúa…
“Ai giữ mạng sống mình sẽ mất, ai liều mất mạng sống mình thì sẽ giữ được mạng sống”. Nghe có vẻ thật nghịch lý, nhưng đó lại là chân lý Kitô Giáo, bởi vì cái đích đạt tới cuối cùng của chúng ta là sự sống đời đời (mạng sống siêu nhiên) chứ không phải bằng mọi giá phải giữ sự sống thể lý, để rồi chối Chúa.
Khi chúng ta chỉ tìm cái sung sướng cho thân xác đời này, thì sự sống tâm linh của chúng ta èo ọt, nhưng khi chúng ta chịu khó hy sinh, tuy làm cho đời sống thể lý có chút thua thiệt, nhưng sự sống vĩnh cửu của chúng ta đang triển nở.
3. Tuyên xưng hoặc chối Chúa.
Chúa Giêsu tuyên bố: “Hễ ai xưng nhận Thầy trước mặt người đời, thì Con Người cũng sẽ xưng nhận nó trước mặt các thiên thần của Thiên Chúa; nhưng ai chối bỏ Thầy trước mặt người đời, thì sẽ bị chối bỏ trước mặt thiên thần của Thiên Chúa”.
Ngày nay, không có chuyện bách hại nhãn tiền như thời các thánh tử đạo, nên chúng ta cũng không còn phải tuyên xưng đức tin cách trực tiếp như các chứng nhân xưa nữa. Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn tuyên xưng hoặc chối Chúa qua những cách sống sau đây:
– Những ai dám sống thật, dám làm chứng cho Chúa và cho sự thật thì cái giá họ phải trả là chịu bách hại đủ đường từ chính thể chế chúng ta đang sống cũng như mất đi những cơ hội tiến thân…
– Sống đạo, rất cần sự thể hiện ra thực tế, nhưng không ít những người tự cho mình “giữ đạo tại tâm”, không còn tham gia các hoạt động sinh hoạt công giáo, không tham dự các bí tích, nhất là thánh lễ, bỏ xưng tội rước lễ lâu năm… Hành động ngược lại với giáo huấn của Chúa và Hội Thánh. Đặc biệt, vì lo bon chen cuộc sống hằng ngày, chúng ta quên mất sự hiện diện của Chúa, bỏ bê các việc đạo đức… là chúng ta vừa không tuyên xưng Chúa, vừa gián tiếp chối đạo.
– Hoặc để có được việc làm nơi công sở, giữ được “ghế” trong xã hội thế quyền, sợ bị phiền phức hoặc bạn bè chê cười… chúng ta đã giấu diếm nguồn gốc Công Giáo của mình.Chúng ta muốn an thân, sợ liên luỵ nguy hiểm mà không dám làm chứng cho sự thật. Vì cái nồi (miếng cơm manh áo) mà bán rẻ lương tâm, vì cái ghế (chức này chức nọ) mà làm tay sai cho sự giả dối…Ngay cả việc ‘làm dấu thánh giá trước bữa ăn’ khi ăn chung nơi công cộng chúng ta còn thẹn thùng che đậy… Đó là mặc nhiên chúng ta đang chối Chúa.
– Hay khi chúng ta gặp thử thách thất bại, hoặc cầu nguyện chưa được nhận lời, đã thất vọng chê trách Chúa và nghi ngờ sự hiện hữu của Chúa. Đó cũng là một hình thức chối đạo…
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con dám từ bỏ những gì không thích hợp với tinh thần Kitô Giáo, can đảm sống niềm tin trước mọi trái ý nghịch lòng và tự hào là người con Chúa trước mặt mọi người không ngại khó ngại khổ vì danh Chúa. Amen.
** Vấn nạn:
Bài Tin mừng kết thúc bằng một câu mở đầu chương 9: “Đức Giêsu còn nói với họ: “Tôi bảo thật các người: trong số những người có mặt ở đây, có những kẻ sẽ không phải nếm sự chết, trước khi thấy Triều Đại Thiên Chúa đến, đầy uy lực” (Mc 9,1).
Nhiều người dễ nghĩ rằng, sẽ có môn đệ Chúa Giêsu không chết trước ngày quang lâm, lại có người giải thích cho đó là Gioan đã được thị kiến thấy trước viễn cảnh quang lâm mà Gioan ghi lại trong sách Khải Huyền. Thật ra, đây là cách nói của Tin Mừng Marcô về biến cố Chúa Giêsu Hiển Dung, mà chương 9 câu 1 là dẫn nhập để kể về biến cố Hiển Dung ngay sau đó.
Tuy không phải là chóp đỉnh, nhưng việc Chúa Giêsu Biến Hình trên núi Tabo là một sự kiện thâu tóm nhiều mặc khải quan trọng mang tính Phục Sinh và Cánh Chung, có sự chỗi dậy cả tổ phụ và ngôn sứ và có 3 môn đệ được hiện diện chứng kiến cảnh huy hoàng vinh hiển của Đức Kitô…
HÃY VÁC LẤY THẬP GIÁ MÀ THEO TA.
Không phải thập giá trang sức trên tai người mẫu
Không phải thập giá làm bằng vàng bằng bạc trên ngực các ca sĩ – minh tinh
Mà là thánh giá trên vai một tử tội đang bị đem đi đóng đinh
Là nỗi đau trước những bách hại của thời đại này
Khi con nói thật, sống thật… nên phải thiệt thòi, mất cả chỗ đứng và cả miếng cơm manh áo.
Khi con tuyên xưng con là người có đạo
Khi con làm chứng chống lại bất công
Khi con phải hi sinh để chu toàn bổn phận kitô hữu.
Đó là Thánh Giá đời con đang vác đi theo Ngài….
THỨ BẢY TUẦN VI THƯỜNG NIÊN
I. ĐỌC TIN MỪNG: Mc 9,2-13
Khi ấy, Đức Giê-su đem các ông Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an đi theo mình. Người đưa các ông đi riêng ra một chỗ, chỉ mình các ông thôi, tới một ngọn núi cao. Rồi Người biến đổi hình dạng trước mắt các ông. Y phục Người trở nên rực rỡ, trắng tinh, không có thợ nào ở trần gian giặt trắng được như vậy. Và ba môn đệ thấy ông Ê-li-a cùng ông Mô-sê hiện ra đàm đạo với Đức Giê-su. Bấy giờ, ông Phê-rô thưa với Đức Giê-su rằng: “Thưa Thầy, chúng con ở đây, thật là hay! Chúng con xin dựng ba cái lều, một cho Thầy, một cho ông Mô-sê, và một cho ông Ê-li-a.” Thực ra, ông không biết phải nói gì, vì các ông kinh hoàng. Bỗng có một đám mây bao phủ các ông. Và từ đám mây, có tiếng phán rằng: “Đây là Con Ta yêu dấu, hãy vâng nghe lời Người.” Các ông chợt nhìn quanh, thì không thấy ai nữa, chỉ còn Đức Giê-su với các ông mà thôi.
Ở trên núi xuống, Đức Giê-su truyền cho các ông không được kể lại cho ai nghe những điều vừa thấy, trước khi Con Người từ cõi chết sống lại. Các ông tuân lệnh đó, nhưng vẫn bàn hỏi nhau xem câu “từ cõi chết sống lại” nghĩa là gì. Các ông hỏi Đức Giê-su: “Tại sao các kinh sư lại nói ông Ê-li-a phải đến trước? “Người đáp: “Đúng thế, ông Ê-li-a đến trước để chỉnh đốn mọi sự. Vậy sao có lời chép rằng Con Người phải chịu nhiều đau khổ và bị khinh chê? Nhưng Thầy nói cho anh em biết: ông Ê-li-a đã đến, và họ đã xử với ông theo ý họ muốn, như Sách Thánh đã chép về ông.”
II. SUY NIỆM
Biến cố Chúa Giêsu biến hình được Tin Mừng thánh Mác-cô tường thuật, đã biến đổi cách nhìn của các môn đệ về con người và cuộc đời. Từ nay các môn đệ sẽ không nhìn ở bề mặt mà biết nhìn vào bề sâu. Bên trong thân xác phàm nhân của Chúa Giêsu có ẩn chứa bản tính Thiên Chúa. Bên trong cuộc khổ nạn tủi nhục có gieo sẵn mầm mống Phục Sinh vinh quang. Cũng thế, bên trong mỗi thân xác có hiện diện của một linh hồn. Bên trong mỗi con người phàm trần có ẩn tàng mầm mống thần linh.
Sứ điệp này cũng liên hệ đến cuộc đời chúng ta là giống như Đức Kitô, mỗi người chúng ta cũng có hai chiều kích, một thuộc về nhân tính, một thuộc về thiên tính. Mỗi người chúng ta đều mang trong mình một nét giống Ađam và một nét giống Thiên Chúa.
Chúa Giêsu trong trong kiếp phàm nhân đã cảm nhận những phút vinh quang biến hình thì cũng đồng thời sau đó cảm nhận sự thê thảm của sự tủi nhục, thì cuộc đời Kitô hữu chúng ta cũng thế. Những lúc đó, hãy nhìn lên Chúa để cùng hiệp thông với Người, như thánh Phaolô nói: Nếu chúng ta cùng cam chịu như người, thì cũng sẽ chia sẻ vinh quang với Người.
1. Một biến cố của đức tin và niềm hy vọng.
Việc Chúa Giêsu biến hình trên núi Tabo hé lộ thần tính của Người để các môn đệ thêm niềm tin tưởng. Người cho các ngài nếm thấy trước vinh quang để chấp nhận con đường đau khổ của Người sắp trải qua.
Các môn đệ cần được nâng đỡ qua biến cố hiển dung này, vì sẽ đến một ngày và ở trên một ngọn đồi khác, lúc đó bầu trời sẽ trở nên tối tăm, khuôn mặt Đức Giêsu, sẽ đầm đìa mồ hôi và máu, quần áo của Người sẽ không còn chói sáng nữa, mà sẽ bị lột khỏi thân mình Người. Đức Giêsu sẽ có hai tên trộm cướp làm bạn đồng hành. Sẽ không có tiếng nói phát xuất từ trời nữa, nhưng chỉ có những giọng nói chế giễu và nhạo báng mà thôi. Các môn đệ sẽ bị tản mác, và không muốn tham dự vào những sự việc đang diễn ra.
Biến cố biến hình còn cho các môn đệ niềm hy vọng, là: con đường đau khổ sẽ dẫn đến hạnh phúc, cái chết tủi nhục sẽ dẫn đến ngày Phục Sinh hân hoan. Tựa như học sinh kiên nhẫn và miệt mài đèn sách vì hy vọng vào kết quả mùa thi tốt đẹp, như nông phu thức khuya dậy sớm, dãi nắng dầm mưa cấy cầy vì hy vọng vào mùa gặt bội thu…
Niềm hy vọng vào vinh quang Phục Sinh sẽ giúp các môn đệ can đảm chấp nhận cuộc khổ nạn thương đau và cái chết tủi nhục của Thầy chí thánh.
2. Phải xuống núi.
Phêrô cứ muốn được ở lại trên núi. Ông muốn xây dựng một sự an toàn tại đó, cách xa khỏi tất cả những rắc rối và nguy hiểm. Nhưng mục đích của cuộc biến hình này không phải để khuyến khích họ trốn thoát thực tại, mà để khích lệ và củng cố Đức Giêsu và các Tông đồ nữa, để họ có khả năng quay trở lại, hầu đương đầu với những rắc rối và nguy hiểm mà họ đã để lại phía sau.
Phêrô muốn được ở lại trên đỉnh núi, muốn được khư khư giữ lấy ân sủng của cảm nghiệm này. Ông không muốn quay trở lại với cuộc sống hằng ngày và những thứ thông thường nữa, nhưng cứ muốn được mãi mãi ở lại trên vùng đất đầy niềm say mê phấn khích đó. Nhưng Đức Giêsu đã kêu gọi ông xuống núi, và đối diện với tương lai. Cảm nghiệm này không có ý tạo ra một sự trốn thoát khỏi cuộc đấu tranh đang nằm ở phía trước, nhưng là để giúp Người sẵn sàng đương đầu với cuộc đấu tranh đó. Giây phút đầy ánh sáng, là để giúp Người đương đầu với giây phút đầy bóng tối.
Cũng như Phêrô và các môn đệ trong biến cố biến hình hôm nay, mỗi người chúng ta ai cũng muốn được ở trên đỉnh vinh quang, nhưng lại không muốn đối diện với thực tế của cuộc đời, và muốn trốn tránh kiếp lữ hành trần thế, muốn trốn tránh thập giá là con đường duy nhất đưa đến sự phục sinh. Chúa Giêsu hôm nay vừa tỏ cho chúng ta thấy viễn cảnh Phục Sinh để nâng đỡ niềm tin cho chúng ta và cho chúng ta một niềm hy vọng chắc chắn về đời sống vĩnh hằng, nhưng Người mời gọi chúng ta phải xuống núi: xuống núi vừa để giúp những người khác thêm niềm tin và hy vọng, xuống núi để tiếp tục cuộc lữ hành trần thế tiến về quê Trời.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa mời gọi chúng con nâng tâm hồn lên để được nên một với Chúa trong ánh sáng thần linh, đồng thời Chúa cũng mời gọi chúng con dấn thân vào cuộc sống để sống trọn kiếp lữ hành trần thế trong ý Chúa. Xin cho chúng con luôn biết lắng nghe và thực thi ý Chúa trong mọi biến cố của cuộc đời, với niềm hy vọng cuộc hiển dung cuối cùng trong vương quốc hằng sống của Chúa. Amen.
Hiền Lâm.