Thứ Bảy, 27 Tháng Bảy, 2024

TAM NHẬT THÁNH NĂM 2019

 

VÌ YÊU

 

 

Có câu: “Làm ngày mới thấy ngày ngắn
               Thức đêm mới biết đêm dài.”.

 Đêm nào là đêm dài nhất trong đời? Phải chăng là đêm một người phụ nữ chuyển dạ, quặn đau, để rồi chào đón một sinh linh bé nhỏ cất tiếng khóc chào đời. Hay là một đêm trằn trọc với bức thư mới nhận được của một người thân đã lâu xa cách, chỉ mong mau sáng để khăn khói lên đường đi viếng cố nhân. Hay là một đêm đau thương, từ giã người ta yêu nay nhắm mắt lìa đời, hơi thở hóa thinh không… có lẽ mỗi người đều có kinh nghiệm rất riêng về đêm dài trong đời. Vậy Chúa Giêsu- vua của chúng ta đã có tâm tình gì trong cái đêm u ám mùa thương khó năm xưa?

 

 Tin Mừng: Mc 14, 32-50

 

Đêm nay, con muốn lội ngược dòng thời gian, trở về với khoảng khắc định mệnh của Đấng lòng con yêu mến. 1, 2, 3…

Lúc này con đang ở trước sân dinh vị thượng tế Caipha, không khí đầy nghệt mùi tàn bạo, độc ác. Cả thành đêm nay xôn xao. Tiếng bước chân của các vệ binh râm rập, tiếng la ó hung hãn. Mọi người đều được tập trung lại trước sân dinh vị thượng tế. Họ mang theo gươm giáo, gậy gộc, xiềng xích, roi da, đèn đuốc. Họ bàn tính với nhau để bắt Đức Giêsu. Gương mặt họ lạnh băng, đằm đằm sát khí. Tiếng la hết của họ làm con phát sợ. Rồi ông Giuđa bước vào, vẻ mặt lấm lép. “Tiền đâu?” ông hỏi. Một người trong số họ vừa ném túi tiền về phía ông vừa nói: “Như đã giao kèo, ba mươi đồng bạc”. Những đồng bạc rơi vun vãi trên nền đất, gõ vào nhau lên ken, lại làm cho không khí thêm ngột  ngạt. Ông Giuđa vội vàng lượm lấy chúng, xong ông bảo: “ Hãy Theo Tôi”. Đoàn người bắt đầu di chuyển.

Con chạy thật nhanh đi tìm Chúa, nguồn bình an đích thực của con. Đây rồi, khu vườn Giếtsimani hiện ra trước mặt con. Không khí ở đây trái ngược với không khí trong thành Giêrusalem. Cảnh vật thật vắng lặng, im lìm. Các Môn đệ thiếp ngủ cách ngon lành sau một ngày mệt mỏi. Lần bước giữa những gốc cây to lớn, con tìm đến bên cạnh Chúa. Chúa đang cầu nguyện. Nhưng không giống mọi khi. Lúc này Chúa đang thở gấp gáp, đau đớn, xao xuyến, cô đơn… Người Chúa run lên cầm cập, những giọt mồ hôi máu chảy ước sủng áo Chúa. Hình tượng Chúa như những người bị ung thư giai đoạn cuối đang vật vã đau đớn trong cơn hấp hối mà con gặp thấy ở bệnh viện. Trái tim con thổn thức. Con muốn chạy đến thật gần bên Chúa, nắm lấy bàn tay Chúa, để đưa Người trốn đi thật xa. Nhưng vô ích. Con không thể tác động vào bất cứ việc gì. Con bức rức. Con tự hỏi: “ Tại sao Chúa biết mình sắp bị bắt, nhưng lại không tự tìm lối thoát cho mình. Chúa có thể lánh đi nơi nào đó an toàn mà…” Rồi trong cơn suy tư cuồng phong đó, một ngọn hải đăng được thắp sáng lên – TÌNH YÊU. Nó đã giải mã cho đứa con bé nhỏ của Chúa biết: VÌ YÊU mà Chúa làm tất cả.

Vì yêu Chúa khiêm hạ bước xuống thế gian, Chúa vào căn nhà nhân loại. Chúa đã đến với con. Suốt cuộc đời Chúa đi tìm người mình thương mến. Chúa đến tìm và cứu những gì đã mất. Chúa đã cùng con bước đi trên đường cát bụi với đôi chân trần, gõ cửa linh hồn con khi con đau ốm, mệt mỏi. Có cả những ngày đói lã trong sa mạc hoang vu. Những trưa bộ hành mỏi mệt bên bờ giếng Samari, những đêm giá lạnh bên bờ biển hồ, những khuy âm thầm bên hang đất đá. Những ngày bị xua đuổi khỏi thị thành, những giọt nước mắt khóc thương cho phận người yếu đuối.

Chúa chạnh lòng thương đám đông đang đói tinh thần lẫn vật chất. Người ân cần giảng dạy, ủi an những trái tim đang rất buồn, rất đơn côi trên dòng đời. Trong thân phận con người này, Chúa đã dẫn người mù lên đường, nâng người què đứng dậy. Chúa mở miệng người câm, cho kẻ điếc được nghe giai điệu du dương của cuộc sống. Người giúp kẻ bại liệt mạnh mẽ gánh vác đời mình. Chúa tha thứ cho kẻ có tội, và mở ra con đường tương lai tươi sáng cho họ. Chúa mang ơn cứu độ đến cho người thu thuế Gia kêu, cho cô gái Madalena  vốn bị mang tiếng lăng loàng, cho người biết lắng nghe và tin tưởng. Chúa bào chữa cho kẻ nghèo hèn, chữa lành những thương tích cho kẻ bị phong hủi, trả lại chỗ đứng trong cộng đoàn cho kẻ bị xem là ô uế … Con ở đâu, Chúa ở đó. Và Chúa cũng ước ao: Chúa ở đâu, con ở đó với Ngài. “ Lạy Cha, con muốn rằng, thì những người Cha ban cho con cũng ở đó với con” (Ga17,24). Thánh sử Gioan đã tường thuật lại ước mơ của Chúa thật đẹp.  Vì yêu, Chúa chịu người ta gọi mình là tên điên rồ, là mất trí, là phường tội lỗi, là tay ăn nhậu, là kẻ bị quỷ ám, là dựa thế lực quỷ Bendêbun. Chịu người ta lôi lên thành để xô xuống vực. Chịu người ta lượm đá mà ném Người.

Vì yêu, Chúa ân cần phục vụ những kẻ chẳng đáng được yêu. Chúa biết rõ những bàn chân thân tín với mình suốt mấy năm trường đây, sẽ bỏ chạy tan tác, sẽ đi theo một lối rẽ khác, sẽ mỏi mệt, sẽ chối từ… Nhưng Chúa vẫn cúi xuống mà rửa chân cho từng người. Vì Người biết rõ con đường Người sắp đi, là con đường đầy chông gai. Ai có thể bước đi theo Người? Đó phải là những bàn chân được chính Người rửa đi những nhát đảm, ươn hèn, yếu đuối, gian dối, nhỏ nhen… Bằng chính tình yêu, để nó có năng lực cùng Chúa bước vào cuộc khổ nạn. Vì yêu Chúa để mình phản bội, bị bắt, bị trăn trói, bị đánh đập, bị chửi vả … chẳng khác chi con cừu non hiền lành bị đem đi làm thịt … Để rồi đổi lại tự do, hạnh phúc cho con người.

Trở về với thực tại, ngay giây phút này, con thấy hình ảnh mình ở góc nào trong bức tranh thương khó năm xưa? Ôi con nhận ra Đấng nhân lành đã chuẩn bị cho con những bài học xương máu, được đúc kết từ chính cuộc đời của Người.

Chúng con, những người được Chúa mời gọi sống đời đan tu chiêm niệm. Dưới ánh mắt người đời, chúng con được rực rỡ ánh sáng thánh thiêng từ Chúa … Nhưng cũng như xưa, khi Giuđa rời khỏi phòng tiệc ly, trời đã tối. Thì nay, nhiều lúc tâm hồn chúng con cũng ra u ám, tối tăm trong đức tin. Bởi những đam mê, tham sân si ở đời … Trong đêm đen tối của linh hồn ấy, Chúa đã bước đi với con, đã chiến đấu với con, cùng con chống lại cơn cám dỗ của mình.

Chúng con đã đi vào vườn Cây Dầu với Chúa, bằng những bước chân hoan hỷ, đầy xác quyết, một mục đích cao đẹp là nên giống Chúa Giêsu. Không chỉ một mình con, nhưng là nhiều bàn chân cùng đi với con. Cái phũ phàng vẫn thường xảy ra ở đời này là: bước chân nào đi mà không đến lúc mỏi, đường đời dài thăm thẳm. Lối đi nào mà không có lúc dẫm sang đời nhau. Rồi đôi khi bước chân của con thiếu vắng tình mến thương của kẻ đồng hành … Tất cả làm bước chân con nặng nề, ái ngại, sượng sần trong cô đơn, trống vắng … Như xưa Chúa đã rửa chân cho các Tông Đồ, thì nay Chúa cũng dùng nước tình yêu mà rủa chân cho con; lấy thắt lưng lòng thương xót mà lau; và nhẹ nhàng hôn yêu với cả tấm lòng  nhẫn nại, để vết thương nơi chân con được chữa lành, hầu con có thể tiếp tục bước đi và bước đúng … Chưa hết, Chúa chuẩn bị xa cho đôi chân của con, bằng cách quy tụ lại nơi đây – Đan viện Xitô Thánh Mẫu Vĩnh Phước này, những đôi bàn chân cùng tiến về Nhà Cha. Để  chúng con rửa chân cho nhau; nâng đỡ nhau những lúc đôi chân vấp ngã; chăm sóc nhau những lúc đôi chân mệt mỏi, ốm đau; nhắc nhở nhau những lúc đôi chân  không tỉnh thức và thông cảm cho nhua để đôi chân khỏi chán nản, thất vọng, bỏ cuộc …

Chúng con, những chiến sĩ chiến đấu dưới lá cờ Chúa Kitô. Ngày đêm trong ca tòa hát khen chúc tụng Chúa, lẽ ra chúng con phải là những vệ binh tinh nhuệ, kên cường của Chúa. Nhưng đôi lúc, như các môn đệ hoãn hoạn, sợ hãi bỏ chạy khi Thầy bị bắt. Chúng con cũng nổi lên trong lòng những hoãn loạn, hỗn độn. Dường như có khi con muốn bục thoát khỏi nội vi đan viện. Giống cánh diều no gió ham vui, muốn thoát khỏi sợi dây để đi tìm cho mình khong trời mới, vầng mây mới, để rồi rơi rớt ở một ngóc nghách nào đó. Chúng con cũng để những ước mơ vô hình mảnh liệt cuốn hút, để rồi lạc mất địa chỉ VÌ YÊU. Dẫu là thế nhưng không có gì đánh bại tình yêu người mục tử nhân lành. Chúa đã đi tìm con. Vượt qua cồn cát, chân đèo, dốc đá. Người vui mừng khi đón gặp được con, và âu yếm vắt con trên vai mà đưa về nhà.

 Lẽ ra, chúng con – là những đan sĩ, thì phải luôn sống tinh thần cha thánh Biển Đức: “ Không lấy gì làm hơn Chúa Kitô”. Nhưng sao con người Giuđa cứ ám ảnh trong con. Đã hơn một lần con để công việc, sở thích dẫn dắt, cuốn hút, mà xao lãng việc Chúa, lo ra chia trí trong các gờ Phụng Vụ. Con trách Giuđa ham thích tiền của, xem Chúa nhẹ hơn vật chất. Trong khi đó, chính bản thân con cũng ham thích công việc hơn ha thích đến với Chúa. Con trách Giuđa nhẫn tâm, dùng nụ hôn – một cử chỉ rất đẹp trong tình yêu mà bán Chúa. Trong khi chính con cũng đã đã có lần lợi dụng những điều lành thánh thiêng để được tiếng khen, được nổi nan, được thỏa mãn sở thích, hay tìm tư lọi riêng nào đó … Chúng khiết mắt con nặng trĩu, nhìn mà không thấy tình yêu của Chúa, thấy mà không hiểu chương trình của Đấng từ bi … Nhưng Chúa vẫn nhìn con bằng cái nhìn khởi đi từ lòng thương xót, Ngài sẵn sàng tha thứ, cho con cơ hội trở về nhà Cha, trở về với tình yêu Chúa.

 Quả thật, không có ngòi bút nào, ngôn từ nào, hình ảnh nào có thể bộc tả thấu đáo được tình yêu cao sâu huyền nhiệm của Chúa. Ước gì cả cuộc dời chúng con sẽ là bài ca ngợi khen ân tình Chúa.

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, tình yêu nhiệm mầu của chúng con. Nhờ Mình Máu Chúa mà mỗi ngày chúng con được đón rước, Chúa làm chúng con vui sống an bình, hoan lạc, tin yêu và phó thác. Cho dù cuộc sống có nhiều đau thương đỗ vỡ. Xin cho chúng con không buồn chán; dù gặp sóng gió, thử thách chập chùng, xin cho chúng con không bỏ cuộc, không thất vọng, không xem đó là nỗi cay đắng vò xé tâm can.

Lạy Chúa, nhờ Bí Tích Thánh Thể, Chúa Giê ở trong chúng con hằng ngày và nhờ việc đến chầu với Chúa Giêsu Thánh Thể, đức tin, lòng trông cậy, tình yêu mến của chúng con thêm vững mạnh. Chúng con hằng mong ước có thể coi những việc bất trắc, khổ đau xảy đến hằng ngày như cơ hội hiệp thông và tinh luyện chúng con nên con cái Chúa thật trong sáng, hiền hòa, khiêm tốn, tin tưởng và yêu thương. Ngõ hầu xứng đáng là con dân Nước Trời.

Ave Maria Nữ Vương bình an của chúng con! Trong đêm thương khó năm ấy, với giác quan thứ sáu của một bà mẹ. Mẹ đã trằn trọc, thao thức không tài nào chợp mắt. Mẹ hồi hộp, lo lắng mãi tới khi nhận được tin Giêsu – Con yêu dấu Mẹ đã bị bắt. Một lưỡi gươm đâm xoáy vào tim Mẹ … Đau đớn như chết ngất. Nhưng thật tuyệt vời, Mẹ không đứng ủy mị tại chỗ, mà một lần nữa để tình yêu thúc đẩy, Mẹ vội vã lên đường đi tìm Con yêu dấu. Mẹ muốn cùng Con bước đi đến cuối con đường. Sự can đảm của Mẹ làm con say mến, khâm phục. Mẹ Maria ơi! Mỗi khi chúng con không muốn nghĩ về Chúa, không muốn nói về Chúa, không đủ năng lực đem Chúa đến cho người khác, không chìm hồn vào cầu nguyện, và nhất là không có Chúa ở trong con … đó là những đêm thương khó của lòng con. Trong đêm ấy, con cần Mẹ, như lữ hành cần ánh trăng trong đêm, để tìm được lối ngõ. Con cần Mẹ – ánh trăng rất đỗi anh linh, rót vào hồn con ánh sáng từ Mặt Trời Công Chính. Xin Mẹ rẽ đêm trong con, để con nhìn thấy màu hy vọng, nhìn thấy bóng trời cao – ngai tòa uy linh Chúa. Amen   

 

MỘT SỐ HÌNH ẢNH TRONG TAM NHẬT THÁNH 

 

 

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

BÀI VIẾT MỚI

spot_imgspot_img

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

Thứ 6 Tuần Thánh

Đi đàng thánh giá: Vì yêu, Chúa đã chấp nhận trở nên đồng phận với loài người yếu đuối, mỏng giòn, nghèo khó, để rồi...

Thứ 5 Tuần Thánh

TAM NHẬT THÁNH “ Đây là điều răn của Thầy, anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15,...

Đây nén hương xuân, nén hương ân tình …

CHƯƠNG TRÌNH VUI XUÂN NGÀY MÙNG 2 TẾT QUÝ MÃO  2023 TRONG TINH THẦN HIỆP HÀNH “Đây nén hương xuân, nén hương ân tình, nén hương thành...

Cáo phó

“Lạy Cha, con xin phó thác linh hồn con trong tay Cha” (Lc 23,46) CÁO PHÓ Trong niềm tin vào Chúa Kitô Phục Sinh Đan Viện Xitô Thánh...

Nhịp đập thể thao

NHỊP ĐẬP THỂ THAO Ngay từ giây phút khởi đầu, nhịp đập thể thao đón xuân của Cộng Đoàn Vĩnh Phước chúng ta được khai...

Đôi lời chuyện vãn đầu xuân ….

ĐÔI LỜI CHUYỆN VÃN ĐẦU NĂM…       “Mùa xuân sang ta chúc nhau, bao ước muốn bao hy vọng, cùng rủ nhau mau bay về… về...