TÔI PHỤC VỤ CHÚA HAY CHÚA PHỤC VỤ TÔI?
Suy niệm Lời Chúa: Lc 10,38-43; St 18,1-10, Chúa Nhật 16 Thường niên, Năm C
- Lasan Châu Sơn
Lời Chúa hôm nay đưa chúng ta vào những bữa tiệc thịnh soạn và đầy tình yêu.
Đoạn trích sách Sáng Thế cho ta biết thái độ của Ápraham tiếp đãi khách. Ông đang ngồi nghỉ mát trong lều của mình, giữa trưa nóng lực. Ấy thế mà, vừa trông thấy khách lạ, ông chạy ra đón, sụp xuống đất mà lạy, và thưa: xin ghé thăm tôi tớ Ngài. Để tôi lấy chút nước, mời Ngài rửa chân, lấy ít bánh để Ngài dùng cho chắc dạ.
Không những thế, ông vội vã tìm bà Sara bảo: lấy ba thúng tinh bột, làm bánh. Ba thúng tinh bột chắc chắn là lầm được nhiều bánh lắm! Đích thân ông chạy lại đàn vật, bắt một con bê non béo tốt giao cho đầy tớ làm thịt. Ông lấy sữa chua, sữa tươi và thịt bê đã làm, mà đãi khách; rồi ông đứng hầu bàn. Thật là một cung cách phục vụ tuyệt vời, một bữa tiệc thịnh soạn và đầy tình yêu, ông dành cho “vị khách không quen biết”.
Thái độ của Ápraham chân thành tiếp đãi khách giúp ta liên tưởng đến thái độ của chúng ta trong những bữa tiệc hoàng tráng ngày nay. Những bữa ăn đó thực có tình yêu hay chỉ là dịp để khoe khoang, để tâng bốc, hoặc để lường gạt, lợi dụng nhau…? Có khi nào trong bữa ăn đó những “vị khách không quen biết”: những người di dân, những người nghèo khó, không nơi nương tựa bị hắt hủi loại trừ?
Rõ ràng Ápraham đã phục vụ khách với tất cả sự thân tình và quảng đại. Tuy nhiên, nhìn ở phương diện khác, Thiên Chúa còn quảng đại với Ápraham gấp bội. Cho nên chúng ta hỏi rằng: Liệu có phải Khách đến là để cho Ápraham phục vụ hay ngược lại Khách đến là để phục vụ Ápraham? Dấu hiệu nào cho thấy Khách đã phục vụ Ápraham. Trong khi họ đến với Ápraham hai bàn tay trắng, họ cũng không giúp ông làm bất cứ một công việc gì?
Chúng ta biết lúc này ông bà Ápraham- Sara khá sung túc về gia súc, đất đai, tôi nam tớ nữ… Nhưng dường như hạnh phúc của hai cụ vẫn chưa trọn. Vì hai vị chưa có lấy một mụn con nỗi dõi. Hơn nữa lúc này cả hai đã già nua tuổi tác rồi; không còn khả năng sinh con theo lẽ thường (x. St 15,1-21). Chính trong hoàn cảnh ngặt nghèo ấy mà Thiên Chúa đã đến thăm Ápraham. Ngài ban cho ông bà niềm hạnh phúc tột cùng: “Sang năm tôi sẽ trở lại thăm ông bà và khi đó ông bà sẽ có một con trai”. Rõ ràng, Thiên Chúa đến với ông Ápraham không phải để được thiết đãi hay gây phiền toái mà là để phục vụ bằng cách ban phúc lành cho ông.
Thời Tân Ước Thiên Chúa vẫn tiếp tục phục vụ con người qua Chúa Giêsu Kitô. Tin Mừng hôm nay cho biết Chúa Giêsu và các môn đệ ghé vào nhà chị em Macta-Maria. Thực ra, đây là lần thứ ba Chúa Giêsu đến thăm gia đình Betania này (Ga11,1-44; Ga 12,18; Lc 10,38-42). Macta tất bật lo món ăn. Còn Maria ngồi hầu chuyện Chúa. Mỗi người một vẻ đều bày tỏ lòng quý mến phục vụ Chúa hết mình.
Tuy nhiên với thời gian, có lẽ nỗi “lo lắng sự đời” đã làm Macta đi xa mục đích ban đầu là dọn bữa phục vụ Chúa. Có vẻ như chị coi Chúa là người thích những món “nhậu”, mà chị dầy công chuẩn bị. Macta quên rằng: Chúa Giêsu và các môn đệ đang trên đường tiến lên Giêrusalen, để chịu khổ hình, thì còn tâm trạng nào để mà thưởng thức bữa ăn thịnh soạn do chị thiết đãi?
Macta muốn phục vụ- tôn vinh Chúa với tư cách là vị khách quý đến nhà mình. Ấy thế mà vô tình chị lại quở trách Ngài: “Thưa Thầy, em con để con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao?” Một cách nào đó, cái tôi đang trồi lên dưới danh nghĩa là phục vụ. Và rồi vị thượng khách bị yêu cầu một cách sống sượng: “Xin thầy bảo nó giúp con một tay!” Có lẽ vị khách sẽ tự cảm thấy mình có lỗi trong câu nói này chăng? Macta trách Chúa và trách em mình, lộ rõ con ngươig tự nhiên: bất an, không làm chủ được bản thân, không chấp nhận sự khác biệt của người khác.
Ngày nay cũng có những người “duy hoạt động”, bao việc, ôm việc, tham việc, không muốn chia cho ai từ việc đời đến việc Đạo. Cho đến khi làm không nổi, việc không xong, thì buông xuôi, đổ tội đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho người khác. Hoặc cũng có khi nhiệt thành không đúng cách mà sinh ra những ganh tị: nhà thờ giáo xứ kia to đẹp- giáo xứ tôi phải hơn, hội đoàn kia hoàng tráng- hội nhóm tôi phải hơn, cộng đoàn tôi giúp xóa đói giảm nghèo được chỗ này chỗ nọ- mà cộng đoàn anh không làm gì cả… Một thái độ như thế đã đánh mất ý nghĩa của phục vụ- “quỳ xuống mà làm”.
Chúa nói cho Macta biết chỉ có một điều cần thiết thôi: Lắng nghe lời Chúa trong nội tâm như Maria. Một tâm hồn lắng nghe, khiêm cung đón nhận mới có thể chia sẻ tâm giao, cùng nhịp đập với Chúa thao thức cứu độ nhân loại. Lúc đó chính tình yêu Chúa sẽ thúc bách ta biết cách phải làm thế nào: “chọn Chúa hay công việc của Chúa” (ĐHY Thuận). Khi có tâm hồn lắng nghe tiếng Chúa ta mới phân định đúng ý Chúa và làm đúng theo lời Ngài (Mc 3,31-35).
Thành ra mọi ngày, Thiên Chúa vẫn đến với chúng ta, như không phải để cho chúng ta phải phục vụ Ngài (Mc 10,45). Nhưng chính Ngài đang phục vụ chúng ta bằng Lời Hằng Sống của Ngài, qua thiên nhiên vũ trụ, qua phụng vụ, Bí tích, qua Kinh Thánh, và giáo huấn của Giáo hội. Đặc biệt nơi bàn tiệc Thánh Thể, chính Chúa phục vụ chúng ta cách hoàn hảo khi dâng Máu Thịt làm thần lương cho ta được sống đời đời.
Lạy Chúa, xin cho con tâm hồn lắng nghe để nhận ra Chúa đang yêu thương phục vụ chúng con mọi ngày. Để chúng con cũng biết phục vụ Chúa trong tha nhân. Amen