CHÚA NHẬT III, TN-NĂM A
(MT 4, 12-23)
Lm. Bartolomeo Nguyễn Văn Thời (ChâuThủy)
Chúa nhật III năm A mùa thường niên mà chúng ta mừng lễ hôm nay có thể nói được là Chúa nhật của ánh sáng. Sở dĩ nói như thế là cả ba bài đọc trong Chúa nhật hôm nay đều đề cập đến ánh sáng.
Bài đọc thư nhất trích từ ngôn sứ Isaia: Dân đang lần bước giữa tối tăm đã thấy một ánh sáng huy hoàng; đám người sống trong vùng tối tăm, nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi (Is 9, 1).
Bài đọc thứ hai trích từ thư nhất gởi giáo đoàn Côrintô tuy không trực tiếp nói đến ánh sáng, nhưng một cách nào đó thánh Phaolô cũng đang mời gọi giáo đoàn Côrintô hãy mạnh dạn bước đi trong ánh sáng, bước đi trong ánh sáng qua việc sống hiệp nhật và yêu thương nhau, tránh sự bè phải, chỉ trích nhau, bởi vì khi người ta sống bè phái, chỉ trích nhau là họ đang bước đi trong đêm tối của tội lỗi, họ làm cho Đức Kitô bị chia năm xẻ bảy (1.Cr 1,13).
Bài tin mừng một lần nữa lặp lại lời ngôn sứ Isaia khi xưa nói về miền đất tăm tối sẽ được nhìn thấy ánh sáng. Đó là đất Dơ-vu-lun, và đất Náp-ta-li, hỡi con đường ven biển, và vùng tả ngạn sông Gio-đan, hỡi Ga-li-lê miền đất của dân ngoại! Đoàn dân đang ngồi trong cảnh tối tăm đã thấy một ánh sáng huy hoàng, những kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối của tử thần, nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi”.
Ánh sáng mà phụng vụ Lời Chúa trong Chúa nhật III hôm nay nói đến là ánh sáng nào? Phải chăng là ánh sáng của ngọn nến, của ánh đèn hay ánh sáng của mặt trời, mặt trăng… ? Ánh sáng của ngọn nến, ngọn đèn, ánh sáng của mặt trời, mặt trăng tuy cần thiết cho con người bước đi trong đêm tối, nhưng đó không phải là thứ ánh sáng mà phụng vụ Lời Chúa hôm nay nói đến. Ánh sáng mà phụng vụ Lời Chúa hôm nay nói đến là ánh sáng từ trời xuống, ánh sáng của ơn cứu độ.
Chúa Giesu chính là ánh sáng, ánh sáng từ trời xuống chiếu soi đêm tối của nhân loại, ánh sáng dẫn đưa nhân loại đến sự sống, bình an, niêm vui và hạnh phúc thật sự. Vùng đất đầu tiên được nhìn thấy ánh sáng của Thiên Chúa, đó là Ga-li-lê miền đất của dân ngoại. Như thế đã ứng nghiệm lời ngôn sứ Isaia đã tiên báo: “Hỡi Ga-li-lê miền đất của dân ngoại! Đoàn dân đang ngồi trong cảnh tối tăm đã thấy một ánh sáng huy hoàng, những kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối của tử thần, nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi”.Vậy, tại sao Galile lại gọi là dân ngoại? Để trả lời câu hỏi đặt ra, thiết tưởng chúng ta cần trở về bối cảnh lịch sử của đất nước Dothai.
Vào năm 721, đế quốc Assyria chiếm miền Bắc của Palestina (vương quốc Israel, về sau được gọi là miền Galile, trong bài tin mừng hôm nay Galile được gọi là đất Dơ-vu-lun, và Náp-ta-li). Assyria bắt những thành phần ưu tú của vùng này đi lưu đày và đem nhiều dân ngoại từ các xứ khác đến lập cư ở vùng này, vì thế Galile lại được gọi là vùng đất của lương dân, là vùng đất tối tăm.
Người Dothai xưa nay vẫn có cái nhìn phiếm diện về dân ngoại, họ coi dân ngoại là một dân tội lỗi, không đáng được Thiên Chúa yêu thương. Thế nhưng Thiên Chúa lại có cái nhìn hoàn toàn khác xa với dân Dothai. Đối với Ngài, tất cả mọi người đều được Thiên Chúa yêu thương, kể cả dân ngoại bị coi là tội lỗi. Trang tin mùng hôm nay cho chúng ta thấy, miền đất đầu tiên được nghe tin mừng của Chúa Giesu, được nhìn thấy ánh sáng của Thiên Chúa không phải là Gierusalem trung tâm tôn giáo của người Dothai, nhưng là Galile, miền đất của dân ngoại. Như thế, chỉ những ai biết nhận ra thân phận tội lỗi của mình để rồi khồng ngừng ăn năn sám hối, những người đó được Thiên Chúa yêu thương và ban ánh sáng ơn cứu độ.
Xin cho mỗi người chúng ta cũng biết nhận ra thân phận tội lỗi của mình, để rồi không ngừng sám hối và thay đổi cuộc sống của mình cho phù hợp với tin mừng của Chúa Giêsu, để chúng ta cũng được Thiên Chúa ban ánh sáng ơn cứu độ của Ngài.