DÁM SỐNG CHO SỰ THẬT TRONG TÌNH BÁC ÁI YÊU THƯƠNG
(T.S.-PV)
“Phàm ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ”. Vậy Thầy là ai? Thầy là “ đường, là sự thật”, Thầy là Con Thiên Chúa, mà “Thiên Chúa là tình yêu”, vậy Thầy cũng chính là tình yêu. Như vậy, để tuyên bố nhận Thầy, tức là dám sống cho sự thật và cho tình bác ái yêu thương. Hay nói cách khác, người môn đệ đích thực sống và làm chứng cho Tin Mừng; tức là người sống đức ái, nhưng phải trong sự thật. Đó là hai điều kiện tiên quyết phải đi đôi với nhau, không thể tách rời.
Nếu đức ái mà không có sự thật, đó chỉ là thứ tình yêu nhu nhược, không hơn không kém. Một người mẹ quá chiều chuộng con mình đến nỗi nó muốn gì được đó. Lâu ngày “được đằng chân lân đằng đầu”, người con đó sẽ “coi trời bằng vung”, và tự cho mình như “cái rốn của vũ trụ”, ăn chơi sa đọa bất chấp. Nếu người bố có lôi con ra răn đe, dạy dỗ thì bà mẹ lao vào bênh đỡ và cả giận dỗi. Sau đó, người con sa vào ma túy, nghiện ngập và trộm cắp. Một tình yêu nhưng không đi với sự thật theo kiểu đó là một tình yêu hủy diệt, và như thế sự thật ở đây đóng vai trò thật quan trọng.
Rồi trong một xã hội đầy lọc lừa và gian dối, việc sống thật là chấp nhận đủ mọi thứ thua thiệt về phần mình. Sống cho chân lý và sự thật là dũng cảm đi ngược lại với “dòng chảy” của thế gian; bất chấp, thậm chí có thể phải trả giá bằng chính mạng sống mình. Nhưng một khi bản thân em dám sống cho điều đó, nghĩa là em đã dám tuyên bố công nhận “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống”.
Trong lúc đương thời, khi được các phóng viên đặt câu hỏi: “ Xin Đức Thánh Cha có thể tóm tắt quyển Kinh Thánh trong đúng một câu?”; không một chút do dự, Đức thánh giáo hoàng Gioan Phaolo II đã trả lời ngay lập tức: “Sự thật giải phóng anh em”. Điều đó đủ để nói lên được tầm quan trọng của sự thật trong cuộc sống chúng ta, kể cả đời cũng như đạo. Vâng, đúng là “sự thật giải thoát chính em” vì kinh nghiệm cho em thấy, nếu trong đời tu em không sống thật, khi đó em sẽ phải giả hình.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu chỉ có sự thật mà không có đức ái? Khi đó Thập giá của Đức Giêsu sẽ là vô hiệu nghiệm, bởi sự thật suy cho cùng chính là công cụ để giải thoát ta khỏi ách nô lệ để ta được đắm chìm trong tình yêu; tức yêu và được yêu. Và đạo Giêsu chính là đạo yêu, còn sự thật chính là con đường để dẫn đến tình yêu. Vậy, nếu không có tình yêu, đạo Công Giáo sẽ không còn tồn tại trên mặt đất này nữa. Bởi trong lịch sử nhân loại đã từng chứng kiến biết bao nhà tư tưởng lớn ngoài Công Giáo đã sẵn sàng dùng cái chết để làm chứng cho sự thật. Chẳng hạn như Socrates, một nhà tư tưởng vĩ đại, vì sự thật, ông đã sẵn sàng dùng ly thuốc độc để kết liễu đời mình và vì làm chứng cho sự thật ông coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Nhưng cũng chính trong lịch sử nhân loại, chỉ có một mình Đức Giêsu, Ngài đã chết cho sự thật, nhưng là vì tình yêu. Chỉ có một mình Ngài phải chịu một cái chết vô lý và bất công nhất; nhưng trong giờ phút đau đớn tột độ, Ngài vẫn yêu thương và tha thứ cho kẻ đã kết án mình: “Xin Cha tha cho chúng vì chúng không biết việc chúng làm”. Và kế đến là những tấm gương của các thánh tử đạo, các ngài xứng đáng là những “bản sao” của Đức Giêsu. Các ngài sẵn sàng đổ máu đào và hy sinh mạng sống mình để tuyên xưng danh Thầy mình bằng việc làm chứng cho sự thật. Nhưng khi cận kề với cái chết, các ngài không một lời oán trách, ngược lại các ngài luôn tha thứ cho tất cả những kẻ đã giết hại mình; vì tình yêu Đức Kitô.
Lạy Chúa Giêsu! Sống trong cộng đoàn nhưng xin cho con cũng biết vì sự thật, con dám “lên tiến lúc thuận tiện cũng như lúc không thuận tiện”. Nhưng những lúc đó xin Chúa Thánh Thần soi sáng để con biết minh định việc làm đó là vì bác ái yêu thương chứ không phải vì hằn học cá nhân. Xin Chúa giúp con học được bài học khó thuộc nhất, là yêu thương; vì cứ dấu này, thiên hạ sẽ biết là con tuyên bố nhận Thầy! Amen.