NGÀY HỒNG PHÚC
Sáng ngày 30 Tháng 05 năm 2018 là một ngày đặc biệt của Đan Viện Xitô Thánh Phước Hải. Thánh lễ tạ ơn Mừng Ngân Khánh Khấn Dòng, Vĩnh Khấn, và tuyên Khấn Sơ Khởi đó là món quà hồng phúc Chúa ban cho Cộng đoàn. Từ khắp mọi nơi, mọi người hợp ý với các thành viên trong Đan viện để dâng lời tạ ơn Chúa, hiệp thông cầu nguyện và chúc mừng hồng ân Thiên Chúa thương ban cho cho Đan Viện.
Thánh lễ tạ ơn mừng ngân khánh, vĩnh khấn, và khấn sơ khởi được cử hành vào lúc 9g30 sáng do Viện Phụ trực Phụ M. Giuse Nguyễn Long Tiên, Viện Phụ Đan viện Xitô Thánh Mẫu Thiên Phước chủ sự. Cùng đồng tế với Viện Phụ, có Viện Phụ M. Gioan Thánh Giá Lê Văn Đoàn -Viện Phụ Hội Trưởng Hội Dòng Xitô Thánh Gia, Viện Phụ Gioan Bosco Trần Văn Thành- Viện phụ Đan viện Xitô Thánh Mẫu Châu Thủy. Nguyên Viện Phụ Dominico Phạm Văn Hiền. Cha Viện Trưởng M. Mactino Nguyễn Tiến Dũng –Đan Viện Xitô Thánh Mẫu An phước, Quý Cha đồng tế trong và ngoài giáo phận.
Để chung chia niềm vui trọng đại với Đan viện, thánh lễ hôm nay còn có sự hiện diện đông đảo tu sĩ đại diện các Hội dòng trong và ngoài giáo phận Barịa như: Quý Thầy các Hội Dòng Xitô Thánh Giá, Các Thầy Dòng Đa Minh, Mến Thánh Giá Thủ Đức, Mến Thánh Giá Xuân Lộc , Dòng Đa Minh Lạng Sơn- Dòng Đa minh Rosa Lima, Dòng Nô tỳ Thiên Chúa, Dòng Phaolo…và rất đông các vị ân nhân, thân nhân, gia đình và bạn hữu của cà Tân khấn sinh.
Mở đầu Thánh lễ Viện Phụ Trực Phụ M. Giuse Khang đã nói rằng: Kính thưa toàn thể cộng đoàn rất thân mến, hôm nay chúng ta hiệp nhau nơi nguyện đường Phước Hải thân thương này, để dâng lên Thiên Chúa lời tạ ơn, vì tình thương của Chúa đã yêu thương tuyển chọn và mời gọi các chị em dấn thân phụng sự Chúa trong ơn gọi thánh hiến đan tu Chiêm niệm. Hôm này các chị sẽ đáp trả lời Thiên Chúa bằng việc tuyên Khấn trọng thể – Khấn sơ khởi và nhắc lại lời tuyên khấn trong suốt 25 năm qua. Xin cộng đoàn cùng hiệp ý cầu nguyện cho các chị được trung thành với Chúa.
Tiếp đó là phần phụng vụ Lời Chúa.
Viện Phụ Hội Trường trong bai giàng Ngài đã dựa vào sách Diễm ca Viện Phụ đã diễn tả bài Giảng bằng chủ đề chính CHUYỆN TÌNH NGÀY XƯA CHUYỆN TÌNH HÔM NAY.
Anh chị em thân mến,
Hôm nay chúng ta tham dự thánh lễ mừng ngân khánh khấn dòng của nữ đan sĩ Martino de Porres Bùi Thị Hảo, và cũng là ngày 3 chị em tuyên khấn trọng thể và 6 chị em tuyên khấn sơ khởi, thuộc nữ đan viện Xitô Phước Hải. Kỷ niệm sự kiện đã xảy ra cách đây 25 năm và biến cố diễn ra hôm nay, tôi chợt có ý tưởng nối kết chuyện ngày xưa và việc hôm nay. Và chính hôm nay đây, giờ phút này, chúng ta được nghe Lời Chúa, lời của ngày xưa, nhưng được hiện tại hoá hôm nay.
Trong ý tưởng đó, tôi xin được chia sẻ Lời Chúa được tuyên đọc trong thánh lễ này: chính Lời ngày xưa được hiện tại hoá hôm nay, để soi sáng cho chúng ta sống sự kiện ngày xưa và biến cố hôm nay, trong tâm tình cảm tạ và hướng tới hành trình tương lai với niềm hy vọng. Ba bài đọc Kinh Thánh gợi CHUYỆN TÌNH NGÀY XƯA và CHUYỆN TÌNH HÔM NAY, với ba chuyển động : LỜI TỎ TÌNH NGỌT NGÀO – NGƯỜI YÊU LÀ TẤT CẢ – NƠI Ở HẠNH PHÚC NHẤT.
- LỜI TỎ TÌNH NGỌT NGÀO
Trong bài đọc thứ nhất, trích sách Diễm Ca, chúng ta nghe được những lời tỏ tình thật ngọt ngào của chàng dành cho nàng. Những lời đó xuyên thấu trái tim của nàng, để rồi lời đó in đậm trong tâm khảm, đến nỗi nàng như uống từng lời, thuộc từng từ của chàng. Đây nàng nhắc lại lời Diễm Ca :
“Tiếng người yêu tôi văng vẳng đâu đây, kìa chàng đang tới.
Người yêu tôi lên tiếng bảo : “Dậy đi em, bạn tình của anh, người đẹp của anh, hãy ra đây nào!…
Bồ câu của anh ơi, em ẩn trong hốc đá, trong vách núi cheo leo.
Nào cho anh thấy mặt, nào cho anh nghe tiếng,
vì tiếng em ngọt ngào và mặt em duyên dáng.”
Đây là cảm nghiệm sâu xa in đậm trong tim của nàng, người được yêu, đến nỗi khi nhắc lại những lời của chàng, người yêu, nàng vẫn rung cảm của âm hưởng của lời nói và cảm nếm hương vị ngọt ngào của tình yêu. Ngọt ngào vì trước mắt chàng, nàng thật tuyệt vời, duyên dáng, xinh đẹp. Tuyệt thế giai nhân! Tình yêu mở mắt cho thấy nét đẹp của nhau.
Đây là chuyện tình ngày xưa, vì bài Diễm Ca này được trước tác đã hai ngàn mấy trăm năm rồi. Nhưng cũng là chuyện của mọi thời, vì Giáo Hội vẫn đọc lại bài thơ tình này để áp dụng cho mối tình giữa Chúa Kitô và Giáo Hội. Và cũng là câu chuyện tình giữa Đấng Tình Quân Giêsu và Hiền Thê là các tâm hồn. Giáo Hội và các tâm hồn kết hiệp với Chúa Kitô vẫn hát lên bài tình ca này như là chuyện hôm nay, cho lúc này đây.
Thật vậy, Thiên Chúa, trong Chúa Kitô đã đến trong trần gian này, với tất cả niềm vui vì yêu thương tha thiết, – “Thiên Chúa đã yêu thương thế gian đến nỗi đã ban chính Con Một mình” (Ga 3,16). Ngài đã đến ngỏ những lời thật yêu thương, thật tha thiết. Chúng ta hãy mở sách Kinh Thánh, đặc biệt những lời Chúa Giêsu Kitô đã nói, để khám phá nơi đó tình yêu dạt dào của một Thiên Chúa nhập thể yêu bằng cả trái tim thiên nhân của ngài.
Phải chăng lời tỏ tình của Diễm Ca thật xa xưa, của Chúa Kitô ngày xưa ấy, cũng đã là chuyện xảy ra một ngày kia trong quá khứ, một quá khứ không xa lắm, vì mới khoảng 25 năm? Phải chăng vì đã nghe được lời tỏ tình, rung động trước tấm lòng của Người Yêu (viết bằng chữ hoa) – Người Yêu Giêsu -, mà người chị em này đã vui tươi tuyên khấn lần đầu? Phải chăng chuyện ngày xưa cách đây 25 năm không trôi vào quên lãng, mà luôn hiện tại hoá để hôm nay mừng kỷ niệm, lại hát lên một cách trang trọng bản tình ca không quên và không bao giờ lỗi thời? Chuyện tình ngày xưa cũng là chuyện tình hôm nay.
Và các chị em tuyên khấn trọng thể và tiên khấn sống giây phút hiện tại đây như là nơi cô động của cả một quá trình mà khởi đầu với việc nghe được những lời yêu thương, để nơi đây và lúc này, muốn nhắc lại lời yêu thương đó. Trong cả hành trình dài theo Chúa Kitô trong đời thánh hiến, tôi tin là các chị em đã luôn ấp ủ trong lòng mình lời yêu thương của Chúa. Việc tuyên khấn trọng thể hôm nay là kết quả của cả một tiến trình của một chuyện tình, nơi đó, các chị em đã biết chọn cho mình điều gì là tất cả cho mình.
- NGƯỜI YÊU LÀ TẤT CẢ
Anh chị em thân mến,
Chúng ta vừa nghe trích đoạn thư gửi giáo đoàn Phi-lip-phê, trong đó, thánh Phaolô đã nói lên – và chúng ta có thể nói là ngài tuyên xưng – sự chọn lựa của ngài, một sự chọn lựa là kết quả của cả một hành trình tìm kiếm, xuyên qua những kinh nghiệm đau thương và thất bại. Thật vậy, trước biến cố xảy ra trên đường Đa-mát, Phaolô đã dựa vào những huân nghiệp mà ông thủ đắc với sức cá nhân, để coi đó như là tất cả, là giá trị nhất. Nhưng ông đã thất bại. Sự cố bị quật ngã ngựa tại cổng thành Đa-mát lại là một khởi đầu cho một tìm kiếm và chọn lựa điều căn bản nhất, giá trị nhất, và sẽ là tất cả cho ông. Và đây, trích đoạn mà chúng ta vừa nghe, đã diễn tả điều thánh Phaolô đã tìm gặp sau cả một chặng đường dài. Chúng ta nghe lại những lời tuyên xưng đó :
“Những gì xưa kia tôi cho là có lợi, thì nay vì Đức Kitô, tôi coi là thiệt thòi. Hơn nữa, tôi coi mọi sự là thiệt thòi, so với mối lợi tuyệt vời, là được biết Đức Kitô của tôi. Vì Người, tôi đành mất hết, tôi coi tất cả như rác, để được kết hợp với Đức Kitô, để được kết hiệp với Người.”
Khi viết những lời này, chắc hẳn thánh Phaolô đã nối kết chuyện tình ngày xưa với chuyện tình hôm nay. Vẫn có sự nhiệt tâm, hăng nồng của một Phaolô, trong cả hai câu chuyện tình. Nhưng đã có sự chuyển đổi đối tượng, hay đúng hơn “người yêu”. Người yêu trong chuyện tình ngày trước là chính mình : yêu mình và coi những huân nghiệp của cá nhân mình đáng yêu nhất, giá trị nhất. Nhưng đây, chuyện tình sau đó, Chúa Kitô là tất cả, giá trị nhất. Dù có chuyển đổi đối tượng của tình yêu, câu chuyện tình của Phaolô vẫn là một, vì vẫn là ngài, trong hành trình tìm gặp. Và câu chuyện tình không bao giờ dừng lại, mãi mãi trên con đường để tiến lên, để cảm nghiệm thật sâu Tình Yêu (viết bằng chữ hoa), như ngài khẳng định : “Nói thế, không phải là tôi đã đoạt giải, hay đã nên hoàn thiện đâu; nhưng tôi cố gắng chạy tới, mong chiếm đoạt, bởi vì chính tôi đã được Đức Kitô chiếm đoạt.”
Câu chuyện tình ngày xưa của thánh Phaolô, kinh nghiệm ngày xưa của thánh nhân, được hiện thực hoá trong suốt lịch sử Giáo Hội. Và được hiện tại hoá đối với những chị em mừng ngân khánh khấn dòng và tuyên khấn hôm nay.
Thật vậy, không phải ngẫu nhiên mà cách đây 25 năm người chị em tuyên khấn chọn Chúa Kitô là gia nghiệp, là giá trị duy nhất. Và cũng như vậy, các chị em sắp tuyên khấn trọng thể và sơ khởi, tuyên xưng chọn Chúa Kitô khó nghèo, tuân phục và thanh khiết là tất cả của mình. Để có thể đạt được điều này, các chị em đã trải qua những thử thách, những thách đố cho sự chọn lựa của mình, cho lòng trung tín của mình. Và chắc chắn, không phải lúc nào chúng ta cũng chọn Chúa Kitô là Đấng Duy Nhất của lòng mình đâu! Đã hơn một lần, có những thứ khác lên ngôi và chiếm vương quyền của Chúa Kitô. Chuyện tình ngày xưa của thánh Phaolô cũng trải qua những giai đoạn đen tối và cả u buồn, thất vọng. Nhưng rồi cuối cùng, ánh sáng là Chúa Kitô đã đến chiếu sáng để Chúa trở thành tất cả cho thánh nhân. Cũng vậy, chuyện tình của các chị em chúng ta mừng lễ hôm nay, cũng là chuyện tình được kết dệt với nhiều “gam mầu” khác nhau, để rồi, chuyện tình được viết lên hôm nay được định hướng rõ nét hơn, và trong tương lai, lại càng rõ nét. Nếu được như vậy, chị em sẽ biết và cư ngụ nơi nào hạnh phúc nhất.
- NƠI Ở HẠNH PHÚC NHẤT
Anh chị em thân mến,
Mỗi người chúng ta tự hỏi và trả lời cho chính mình : nơi đâu hạnh phúc nhất đối với tôi và cho tôi? Có phải là gia đình tôi, căn nhà tôi đang cư ngụ? Có phải là cộng đoàn tôi, tu viện, đan viện của tôi? Có thể như vậy, mà rất có thể không như vậy. Có những người cảm thấy hạnh phúc khi thoát khỏi gia đình mình, ra khỏi căn nhà mình, vì nơi đó bầu khí quá ngột ngạt. Có những tu sĩ cũng muốn thoát khỏi cộng đoàn mình, tu viện, đan viện mình, và ở ngoài càng lâu càng tốt! Vì sao? Vì trong cộng đoàn, họ không cảm thấy hạnh phúc. Tôi chỉ xin được nêu lên sự kiện thôi, chứ không phán đoán. Như vậy, chưa chắc tu viện, đan viện là nơi hạnh phúc nhất đối với tu sĩ. Chúng ta cũng thấy trường hợp có tu sĩ hay đan sĩ đổi nơi ở, thì lại cảm thấy vui hơn, sung sướng hơn, phấn khởi hơn; nhưng cũng chưa chắc là hạnh phúc. Vì hạnh phúc là ý nghĩa của cuộc sống. Nơi hạnh phúc nhất là nơi mang lại ý nghĩa nhất. Cha Biển Đức Thuận, Tổ Phụ Hội Dòng Xitô Thánh Gia chúng tôi, rất yêu mến cộng đoàn và nhà dòng Phước Sơn. Khi phải lo công việc bên ngoài cộng đoàn, ngài ước mong mau trở về “chốn thánh này”. Nhưng ngài cũng quả quyết Phước Sơn không phải là thiên đàng – nghĩa là không phải là nơi hạnh phúc nhất. Và tới lúc cũng phải ra đi vĩnh viễn khỏi chỗ cư ngụ này, dù đó là nơi thánh thiêng.
Chúng ta tiếp tục dõi theo câu chuyện tình đang dang dở. Cách đây 25 năm, người chị em đã tuyên khấn lần đầu với tuyên bố sống vĩnh cư tại đan viện Thánh Mẫu Vĩnh Phước. Rồi vài năm sau, chị khấn trọng thể cũng tại đan viện này. Đến khi đan viện Phước Hải được nâng lên hàng tự trị, chị chuyển lời khấn vĩnh cư. Các chị sắp tuyên khấn trọng thể và sơ khởi sẽ khấn vĩnh cư tại đan viện này “cho đến chết” hay trong một thời hạn. Phải chăng đây là nơi hạnh phúc nhất? Tôi thiết nghĩ, không chắc là thế. Địa dư có thể giúp người ta sung sướng, nhưng chưa chắc làm cho người ta hạnh phúc. Có cái gì sâu xa hơn, vượt khỏi địa dư, làm cho người ta hạnh phúc. Cái gì đó là “hồn”, chứ không phải “xác”. Căn nhà hạnh phúc là nơi có cái “tình”. Vậy, chính xác là nơi nào đây?
Chúng ta trở lại với bài Tin Mừng trong thánh lễ hôm nay. Trong trích đoạn chương 15 của Tin Mừng theo thánh Gioan, Chúa Giêsu đã dùng hình ảnh những cành nho gắn chặt với thân cây nho để diễn tả đến sức sống và ý nghĩa của sự kết hiệp với Chúa Kitô. Đây là sự kết hiệp vận mệnh, vì nếu không có sự gắn kết này, sẽ chỉ là sự khô héo và tàn rụi, chết chóc. Trái lại, sẽ là hạnh phúc và phong nhiêu : hạnh phúc đón nhận sự sống và phong nhiêu của hoa trái dồi dào. Để có thể đạt được điều đó, Chúa Giêsu mời gọi tha thiết : “Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy”. Như vậy, không phải không gian địa dư, một nơi chốn trên trần gian, dù là ốc đảo an bình như đan viện Xitô Phước Hải này, có thể mang lại hạnh phúc đích thực, mà là Tình Yêu của Chúa Kitô. Đó là đích điểm, đó là điểm hẹn bền vững, đó là nơi cư ngụ bây giờ và sau này, của chuyện tình hôm nay và chuyện tình mai sau ở nơi vĩnh cửu.
“Ở lại trong tình yêu của Thầy” : không chỉ là một lời mời gọi mà là một lời van xin thống thiết Chúa Kitô gửi đến chúng ta, vì Ngài biết đó là nơi của hạnh phúc, nơi tạo nên hạnh phúc, nơi chúng ta có thể mang lại hạnh phúc cho tha nhân. Đó cũng là nơi gặp gỡ của tất cả, của mọi câu chuyện tình, chuyện tình ngày xưa, chuyện tình hôm nay, và mai sau đến muôn đời.
Anh chị em thân mến,
Mỗi chúng ta hãy viết lên câu chuyện tình của đời mình : một chuyện tình mà xuyên qua lời yêu thương của Thiên Chúa, chúng ta biết chọn lựa Ai (viết hoa) là nhất, giá trị trên tất cả, và ở lại mãi trong tình yêu Ngài. Chúng ta cũng viết câu chuyện tình của mình với chuyện tình của những người khác, trong lòng Giáo Hội, giữa lòng thế giới này, để tất cả làm nổi bật lên Tình Yêu của Đấng đã vì yêu mà hy sinh mạng sống để cứu chuộc tất cả mọi người. Và khi mừng lễ các chị em hôm nay, với Lời Chúa tồn tại muôn đời, chúng ta cùng nhau tuyên xưng Đấng đã yêu con người trước hết, để xuyên qua thời gian, câu chuyện tình của ngày rất xa xưa, của ngày xưa ấy, cũng là chuyện tình của ngày hôm nay. Vì Đấng Yêu Thương luôn là một, hôm qua cũng như hôm nay và mãi đến mu ôn đời (x.Dt 13,8).
Thánh lễ kết thúc vào lúc 11.30 giờ. Chi Viện Trưởng thay mặt cho Cộng Đoàn cám ơn Viện Trực Phụ, Viện Phụ Hội Trưởng, Quý Viện Phụ cùng toàn thể Quý Cha đồng tế cùng quý Ân nhân thân nhân xa gần đã yêu thương đến cùng hiệp dâng thánh lễ tạ ơn. Sau bài hát tạ ơn Chúa cảm ơn Đức mẹ trong phần kết thúc thánh lễ, qúi Viện Phụ và quí cha đồng tế chụp hình lưu niệm tại gian cung thánh của nhà nguyện. Sau đó, mọi người cùng nhau chia sẻ bữa tiệc huynh đệ trong tâm tình tạ ơn và chung niềm vui với Đan viện.
dưới đây là một số hình minh họa.