Thứ Sáu Tuần V Phục Sinh, Ga 15,12-17
Yêu như Chúa yêu
Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
“Không ai sống được mà không yêu, không nhớ không thương một kẻ nào”. Yêu và được yêu là sự sống của con người, khi không có điều này, thì cuộc sống trở nên buồn tẻ, vô nghĩa. Thế nhưng trong thực tế, có khi chúng ta lại dễ yêu một cách mù quáng yêu quồng sống vội, yêu vị kỷ, phiếm diện. Chẳng hạn, cha mẹ yêu con nhưng không quan tâm lắng nghe tiếng lòng của con, thương con theo kiểu con muốn gì cũng được, thích gì cũng chiều. Ngoài xã hội, người ta thương nhau kết phe, kết đảng, tâng bốc nịnh hót, bao che cho nhau, để được an toàn, để kiếm tiền bạc địa vị chứ chưa chắc đã có tình thương yêu thật.
Vậy thì, yêu như Chúa đã yêu nghĩa là thế nào? Thưa, là yêu cách quảng đại vô vị lợi, yêu cho đến cùng, yêu đến độ sẵn sàng hiến mạng vì người mình yêu, yêu vì hạnh phúc của tha nhân và đem ơn cứu độ cho tha nhân: “Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình”. Chúa đã yêu thương chúng ta bằng tình yêu lớn lao như vậy đó và Chúa dạy chúng ta hãy yêu như Ngài.
Vào năm 1995, xảy ra một trận động đất lớn chưa từng có ở Kôbê, nước Nhật, cả một thành phố hầu như đổ xuống thành một đống gạch vụn khổng lồ. Thiệt hại về người và của rất lớn, đến nỗi các đội cứu hộ phải làm việc ngày đêm để lôi ra khỏi những đống gạch vụn vô vàn người chết, người bị thương.
Trong tai họa vô cùng khủng khiếp ấy, người ta lại khám phá ra một câu chuyện hết sức cảm động, mà tiếng vang của nó còn mạnh hơn cả sức chấn động của cơn động đất.
Đến ngày thứ hai của cuộc tìm kiếm, họ đào lên được dưới tòa nhà đổ nát hai mẹ con vẫn còn sống: Đứa con nhỏ khoảng mấy tháng tuổi vẫn còn thoi thóp, và người mẹ đã hoàn toàn bất tỉnh.
Sau khi cấp cứu cho hai mẹ con vượt qua cơn thập tử nhất sinh, các nhà báo đã phỏng vấn người mẹ:
– Làm thế nào mà cả hai mẹ con chị có thể sống được hai ngày dưới đống gạch vụn ấy? Chị đáp:
– Tuy bị chôn vùi dưới tòa nhà đổ nát, nhưng có một cái đà đã che chắn cho mẹ con tôi. Sau vài tiếng đồng hồ thì con tôi quá đói vì hai bầu sữa của tôi cháu đã uống cạn. Tôi liền mò mẫm trong bóng tối và đụng phải một vật sắc bén. Tôi liền vồ lấy và rạch một đường nơi cổ tay, đẩy miệng con tôi vào cho cháu mút giòng máu nóng. Cháu yên lặng được vài tiếng thì cơn đói lại cào cấu, và cháu lại gào lên khóc. Tôi liền rạch thêm một đường nữa nơi cổ tay bên kia, đưa vào miệng cháu. Sau đó, tôi không còn biết gì nữa?
– Thế chị không nghĩ rằng làm như thế thì chị sẽ chết hay sao?
– Tôi không hề nghĩ đến cái chết của mình, mà chỉ nghĩ làm cánh nào cho con tôi được sống.
Vâng, Tình yêu hy sinh quên mình, tình yêu hiến dâng mạng sống của người mẹ dành cho đứa con trong câu chuyện trên đây, phản ánh sâu sắc lời Chúa truyền dạy chúng ta: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15,12).
Xin Chúa giúp chúng con biết yêu thương hết mọi người, trong tinh thần khiêm tốn, vị tha như Chúa đã yêu chúng con. Amen.