Suy Niệm Tin Mừng Lc 10,1-1
M. Bênêđictô Dương Hoàng Quốc Bảo
Trên bước đường rao giảng Tin Mừng, Chúa Giê-su nhìn thấy cánh đồng truyền giáo thì rộng lớn mà thợ gặt loan báo Tin Mừng thì quá ít. Việc sai đi rao giảng Tin Mừng, Chúa Giê-su không chỉ sai nhóm 12 tông đồ mà còn cả nhóm môn đệ nữa. Như vậy Chúa muốn cho ta thấy rằng vấn đề loan báo Tin Mừng không chỉ dừng lại ở cá nhân riêng lẽ mà nó mang tính phổ quát, nghĩa là mọi Ki-tô hữu đều được mời gọi và sai đi vào cánh đồng truyền giáo của thế giới này.
Vậy rao giảng Tin Mừng là gì? Rao giảng Tin Mừng là là loan báo cho nhân loại được biết Lời Chúa, mà Lời ở đây là một con người: Con người Đức Giê-su Ki-tô. Thế giới ngày hôm nay còn nhiều người chưa nhận biết Chúa, hay biết Chúa rồi nhưng Chúa đó bị méo mó lệch lạc, để rồi quay lưng lại bắt bớ Thiên Chúa thật như Phaolô đã từng làm trước khi trở thành tông đồ.
Nhưng làm thế nào để thi hành sứ mạng được sai đi ? Lời Chúa trong Tin Mừng Lu-ca hôm nay Chúa Giê-su đã căn dặn rất kĩ về những thái độ cần có khi các môn đệ bước vào công việc loan báo Tin Mừng. “con hãy cầu xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về” (x Lc 10,2). Đâu cần phải cầu xin vì cánh đồng lúa vỗn dĩ là của ông chủ, đó là việc ông chủ phải làm là sai các nhân công ra thu lúa về. Nhưng ông chủ đã chẳng làm như vậy, vì ông biết rằng hạnh phúc thật sự đến từ sự tự do. Thiên Chúa là ông chủ tốt nhất hạng, Ngài không muốn ép con người đi vào hạnh phúc, vì làm sao có hạnh phúc khi người ta bị ép vào đó. Như vậy việc cầu xin này cho ta thấy sự cần thiết của công cuộc rao giảng Tin Mừng nhưng qua đó cũng cho ta một phẩm chất về Thiên Chúa đó là luôn tôn trọng sự tự do của con người.
Trên đường đi Chúa cũng căn dặn người môn đệ đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép…là những thứ cần thiết cho một hành trình xa. Thái độ dứt khoát từ bỏ vật chất phải đặt lên trên vì lòng người môn đệ dễ dàng bị những thứ của cải danh lợi lôi cuốn mà quên đi điều phải làm là rao giảng Tin Mừng. Khi ra đi không sự chuẩn bị như vậy lời rao giảng của người môn đệ mang sự xác tín hơn, vì họ tin tưởng và phó thác cho Đấng Quan Phòng luôn chăm sóc và biết sự yếu đuối của mỗi người. Làm sao có thể rao giảng về Đấng mà họ không tin không xác tín, làm sao nói với người khác về Thiên Chúa luôn yêu thương chăm sóc con cái Ngài mà lại trang bị cho mình biết bao nhiêu sự cần như vậy. Thái độ thứ hai cần phải có là sự xác tín.
Chúa Giê-su cũng muốn người môn đệ của mình lo thi hành sứ mạng mà khước từ các mối liên hệ khác trên đường đi. Vì Ngài e rằng các mối liên hệ trần thế sẽ làm trì hoãn bước tiến của công việc rao giảng, sự tiếp đãi ân cần hay hiếu khách sẽ làm cho người môn đệ chọn lựa nơi chốn để ở “ Đừng đi hết nhà nọ đến nhà kia; người ta dọn gì thì cứ ăn thức đó”( x Lc 10, 7-8).
Thi hành sứ vụ là mang bình an của Chúa cho những nơi và những người mà mình gặp gỡ “ Vào nhà nào trước tiên hãy nói bình an cho nhà đó”( x Lc 10, 5). Thế giới này còn nhiều đau khổ về vật chất lẫn tinh thần vì thế sứ mạng của những ai rao giảng Tin Mừng là xoa dịu nỗi đau của con người, mang đến hy vọng để cho con người sống trong hạnh phúc và yêu thương, “ Hãy chữa lành những người đau yếu trong thành và nói với họ triều đại thiên Chúa đã đến gần”( x Lc 10, 9).
Với những ai sống đời sống chiêm niệm thì việc loan báo Tin Mừng có phải là bổn phận hay công việc đó chỉ dành cho những ai sống ơn gọi hoạt động? Ngày 17/05/1925, Đức Thánh Cha Piô XI nâng Thánh nữ Têrêxa lên hàng hiển thánh và đặt làm thánh quan Thầy cho các xứ truyền giáo. Một nữ tu dòng kín suốt đời sống trong tu viện, làm công việc bình thường như bao nhiêu người mà lại được ví như thánh Phanxico Xaviê đi khắp nơi rao giảng Tin Mừng. Vậy điều gì làm nên sự thánh thiện đáng cho chúng ta noi theo như vậy? Đó là làm công việc nhỏ với một tình yêu lớn. Làm tất cả cho vinh danh Chúa chứ không nghĩ đến lợi ích của bản thân mình. Thiên Chúa luôn khao khát mong muốn cho con người nhận biết và yêu mến Ngài. Khi con người đáp trả tình yêu đó thì ngay lúc đó con người đang đi sâu vào mầu nhiệm tình yêu của Ba Ngôi Thiên Chúa, mọi việc làm đều mang giá cứu chuộc vì chính Chúa Ki-tô đã chịu chết để mọi việc ta làm đều đáng công phúc trước mặt Thiên Chúa.
Dù sống trong ơn gọi nào mỗi người đều được mời gọi ra đi truyền giáo, làm cho muôn dân nhận biết Chúa. Điều cần làm trước tiên là phải từ bỏ chính mình, dám bước ra khỏi cái tôi ích kỷ chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mình để dám sống cho người khác. Lạy Chúa, xin cho con ý thức ơn gọi cao quý của mình là rao giảng Tin Mừng bằng chính đời sống nhân đức; làm sao mang đến sự bình an và hy vọng cho mọi người để mọi người nhìn thấy Chúa hiện diện trong đời sống của con. Amen