THỨ HAI TUẦN II MÙA CHAY
Lu-ca 6,36-38
Anh Em Hãy Tha Thứ, Thì Sẽ Được Thiên Chúa Thứ Tha
Cha M. Basilio Nguyễn Văn Phán, CĐTP
Trong một bệnh viện tâm thần, một phóng viên kiên quyết đã hỏi bác sĩ phụ trách làm thế nào họ biết nếu một người đã “bình thường”. Bác sĩ nói: “Chúng tôi làm bài kiểm tra qua bồn tắm. Đó là, chúng tôi đổ đầy nước vào bồn tắm và đưa cho bệnh nhân một cái muỗng, cốc và xô và yêu cầu anh ta đổ sạch nước khỏi bồn tắm.
Aha Aha! Dĩ nhiên, một người bình thường sẽ sử dụng cái xô, phải không? “Không!” ‘Một người bình thường’ sẽ chỉ cần rút phích cắm cống! Bạn có muốn một phòng hay một nơi biệt giam ở đây không?
Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu dạy các môn đệ của Ngài phải có lòng trắc ẩn, không phán xét, không lên án, tha thứ cho những lỗi lầm và quảng đại khi đánh giá người khác. Thực tế, có một số tình huống trong cuộc sống, người ta không thể thoát khỏi nghĩa vụ đưa ra phán xét, ngay cả về tính cách đạo đức của người khác. Cha mẹ, vợ chồng, chủ nhân, thẩm phán dân sự, người quản lý và những người có thẩm quyền, tất cả đều có nghĩa vụ nhận định rõ về một sự dữ phải bị lên án. Chính Chúa Giêsu đã làm như vậy. Tuy nhiên, giáo huấn của Chúa Giêsu cảnh báo chống lại việc tiếm quyền phán xét cuối cùng của Thiên Chúa, chỉ một mình Người nhìn thấu trái tim con người. Và dưới sự phán xét của Thiên Chúa, người ta phải công nhận phán đoán của mình chỉ là phỏng đoán, là mảnh phần và không thỏa đáng.
“Anh em hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ” Chúa Giêsu ra lệnh cho các môn đệ phải có lòng nhân từ, xót thương như Chúa Cha, nghĩa là thái độ của Thiên Chúa phải trở thành thái độ của các Kitô hữu. Phải đối xử với người khác như Thiên Chúa đã đối xử với mình.
Đây không phải là một lựa chọn thái quá mà là một nghĩa vụ của các môn đệ Chúa Kitô. Hơn bao giờ hết, thế giới ngày nay có rất nhiều linh hồn đang cần đến tình yêu và lòng thương xót của Chúa Giêsu, là môn đệ của Ngài, ta được mời gọi làm chứng nhân sống cho lòng thương xót và tình yêu đó. Và cũng là trách nhiệm của các Kitô hữu vì họ là hình ảnh sống động và mang danh hiệu của Chúa Kitô.
Không xét đoán, không lên án, không đồng nghĩa với sự nhu nhược yếu đuối. Nhưng các Kitô hữu được Chúa Giêsu mời gọi đừng để cho bản năng và sự kiêu hãnh xỏ mũi dắt đi, vì những điều này chỉ dẫn người ta đến sự kết án, nhưng hãy đi theo con đường đức hạnh, yêu thương và tha thứ. Không ai muốn bị lên án cả. Kẻ tội lỗi nào cũng muốn trải nghiệm sự tha thứ của Thiên Chúa. Thế nên Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ của Ngài là mỗi người chúng ta: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em.” (Ga 15,12).
Hãy tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Đây là vấn đề rất quan trọng, vì nếu người ta không tha thứ cho người khác, thì họ cũng sẽ không thể trải nghiệm tình yêu và sự tha thứ của Thiên Chúa. Thực sự, tha thứ là quyền năng của Thiên Chúa, nhưng Ngài cho ta được tham dự vào đó là để tự giải thoát cho chính mình, vì kẻ nào xây nhà tù để nhốt kẻ thù của mình vào trong đó thì suốt ngày phải canh chừng kẻ thù của nó mà không có thời giờ nghỉ ngơi. Còn kẻ thù của nó cứ ăn ngon ngủ yên, nhưng nó phải thức để canh! Chúa trao cho ta chìa khóa để mở cửa cho kẻ thù cũng là giải phóng cho chính mình, chìa khóa đó là tha thứ. Thêm nữa, thánh Phao-lô tông đồ còn cho thấy, khi chúng ta từ chối tha thứ, chúng ta thực sự sẽ tạo cho Sa- tan một chỗ đứng trong cuộc sống của mình (x. 2Cr 2,10-11).
Hãy hào phóng trong việc đánh giá về người khác để nhân cách của mình được triển nở hơn trong đời sống đức tin. Thánh Phaolô khuyên nhủ chúng ta: “Anh em đừng bao giờ thốt ra những lời độc địa, nhưng nếu cần, hãy nói những lời tốt đẹp, để xây dựng và làm ích cho người nghe… phải đối xử tốt với nhau, phải có lòng thương xót và biết tha thứ cho nhau, như Thiên Chúa đã tha thứ cho anh em trong Đức Kitô.” (Ep 4,29.32).
Câu chuyện của hai lái buôn đi trong sa mạc. Salmat và Aran.
Salmat muốn chia 4/6 vì lạc đà chở hàng là của anh, Aran muốn 4,5/5,5 nhưng Salmat không chịu bèn nói mỉa bằng câu chuyện hai thợ săn chia con quạ và con thỏ. Aran buồn đã viết lên cát: ‘Hôm nay người bạn thân của tôi đã xúc phạm tôi.’
Hôm sau, Aran bị chết đuối, được Salmat cứu. đêm đến anh đã âm thầm lấy dao khắc lên cây gỗ: hôm nay người bạn thân đã cứu sống tôi.
Salmat thấy điều đó bèn hỏi tại sao và được Aran trả lời: những buồn phiền lầm lỗi của người khác thì viết lên cát để gió cuốn đi, còn lòng tốt thì khắc trên gỗ để không có gì xóa đi được, Almat cảm động và đã quyết định chia 5/5 số lãi của chuyến hàng đó.