Chúa Nhật Phục Sinh, Ga 20,1-9
Chúa Đã Sống Lại Thật Alleluia
Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
Đọc các bài báo về những vụ án hình sự chúng ta nhận thấy: để có thể tuyên án cho một ai đó có tội hay vô tội, người ta căn cứ vào nhân chứng và vật chứng. Một cách tương tự, Tin Mừng hôm nay trình bày sự kiện Chúa Kitô phục sinh với các nhân chứng là Maria Mácđala, Phêrô, và Người Môn Đệ được Chúa yêu… Bên cạnh các nhân chứng là những vật chứng: tảng đá lấp cửa mồ đã lăng ra một bên, xác Chúa Giêsu không còn trong mồ, những băng vải vẫn còn để ở đó cùng với khăn che đầu Chúa, khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng được cuộn lại cẩn thận, xếp riêng ra một cách gọn gàng. Theo cách tường thuật này, chúng ta có cảm nhận Chúa Giêsu vừa trải qua một giấc ngủ, và Ngài thức dậy, xếp chăn gối gọn gàng trước khi bước ra khỏi mồ. Điều đó chứng tỏ, chắc chắn Chúa Kitô đã phục sinh từ trong cõi chết. Đây không phải là một vụ lấy cắp xác Chúa Giêsu vì khi ăn trộm người ta phải hành động vội vàng, chớp nhoáng; chẳng có kẻ trộm nào “có tâm” đến độ cẩn thận gấp xếp ngay ngắn đồ dùng của nạn nhân.
Maria Mácđala là nhân chứng đầu tiên thấy ngôi mộ trống, bà ra mộ Chúa ngay từ “sáng sớm khi trời còn tối mịt”. Có lẽ vì trời tối, nên bà chưa nhận thấy sự gọn gàng bên trong mộ Chúa. Cũng có khi do cảm xúc tự nhiên vì yêu mến Thầy, nên cứ nghĩ xác Thầy còn ở đấy, để bà ra viếng xác và xức thuốc thơm như là muối níu kéo sự hiện diện của Thầy. Đây là tình cảm tự nhiên của con người. Cũng như chúng ta khi có người thân yêu qua đời, thì rất thương nhớ quây quần bên thi hài của người quá cố, rồi khi đã an táng thì năng thăm viếng phần mộ… Thế nhưng giờ đây, xác Thầy không còn trong mộ, nên Mácđala thảng thốt, hớt ha hớt hả, vội vã chạy về báo tin cho các môn đệ: “Người ta đã lấy mất Chúa…”
Thánh Gioan rất tinh tế khi tường thuật từng chi tiết của sự việc: “Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần. Bà Maria Mácđala ra mộ từ sáng sớm lúc trời còn tối mị”. Chỉ trong một câu vắn gọn mà chúng ta thấy có hai hình ảnh đối lập nhau: Sáng – Tối. Sáng sớm ngày thứ nhất, nghe vang vọng lại công trình tạo dựng mà Thiên Chúa đã thực hiện. Sáng sớm ngày thứ nhất- ngày Chúa Kitô phục sinh, thực sự là cuộc sáng tạo mới. Do chính Chúa Kitô hoàn thành qua cái chết, đem ơn giải thoát viên mãn cho con người. Ánh sáng thuộc về Chúa Kitô, ánh sáng ấy đang chiếu dọi và đẩy lui bóng tối mị mù trong lòng các môn đệ, bóng tối của sự nghi nan, bóng tối của sự hoang mang, sợ hãi đang bao trùm. Nhưng ngày hôm nay, ngày thứ nhất trong tuần, ngày Chúa Kitô khải hoàn. Các môn đệ không còn lo âu sợ hãi nữa, mà lòng tràn đầy hân hoan, các ngài can đảm làm nhân chứng loan Tin Mừng Chúa Kitô phục sinh đến tận cùng thế giới.
Cũng như Maria Mácđala, như Phêrô, như Gioan, như các môn đệ xưa, chúng ta là môn đệ của Chúa Kitô giữa thế giới hôm nay. Là môn đệ của Chúa chắc chắn chúng ta sẽ đối diện với những gian nan thử thách, những tăm tối của khổ đau, hiểu lầm, bách hại, chúng ta kêu Chúa nhưng dường như ngài im lăng. Lúc đó xin cho chúng ta biết nhớ lại biết bao ân huệ chúa đã ban để tin rằng Ngài đang đồng hành cùng vác thánh giá với chúng ta, Chúa đang ở bên ta qua Mình Máu Thánh, qua Lời Chúa, Chúa hiện diện trong ta qua từng hơi thở, trong không khí, nước, ánh sáng chúng ta hưởng dùng hàng ngày.
Xin cho niềm vui Phục sinh và ơn thánh Chúa ban hằng ngày, luôn triển nở đơm hoa thơm trái lành cho chúng ta và mọi người, để từ đó cả cuộc đời chúng ta trở nên lời cảm tạ tri ân Chúa và can đảm làm nhân chứng loan báo tình yêu và ơn cứu độ của Chúa giữa thế giới hôm nay. Amen